Tôi cảm thấy lẻ loi khi bắt đầu năm học lớp 9 mà không có nó. Những ngày tháng trôi qua thật nhàm chán. Tôi không còn động lực để tham gia vào các hoạt động vui chơi hay những trận bóng mà trước đây tôi với nó như cặp bài trùng hủy diệt mọi đối thủ, tôi cũng xin nghỉ hẳn lớp võ, lúc đấy tôi theo học cũng được tầm 2 năm rồi. Thay vào đó, tôi chỉ tập trung vào học hành, chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp. Những buổi tối tôi thường ngồi ôn tập, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Tôi nhớ những năm tháng phá trường, phá lớp. Giờ đây tôi chỉ đơn độc đối mặt với áp lực học hành. Kỳ thi cuối cấp đến, tôi cố gắng hết sức để đạt kết quả tốt. Tôi muốn làm mẹ tự hào.
Sau khi kỳ thi cuối cấp với bao áp lực đã qua, tôi lại trở về những tháng hè quen thuộc của tuổi học trò nhưng cảm xúc trong lòng thật khó tả, một sự trống trải lạ thường, sự hồi hộp chờ đợi kết quả…
1 tuần sau….
Cuối cùng, ngày mà tôi chờ đợi cũng đến – ngày công bố kết quả thi. Tôi đứng trước bảng thông báo của điểm gác thi, lòng đầy hồi hộp và lo lắng. Hàng ngàn học sinh xung quanh đang chen chút, xô đẩy mắt chăm chú vào bảng điểm. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, nhưng tôi biết mình đã cố gắng hết sức trong suốt thời gian qua. Không có gì phải hối hận nếu thất bại.
1 phút, 2 phút trôi qua…. Đây rồi – Lưu Nhật Tâm
Khi tôi nhìn thấy tên mình trên bảng, một cảm giác như vỡ òa trong lòng. “Đậu rồi!” Tôi thầm nói với chính mình
Không thể kiềm chế nổi sự vui mừng. Tôi đã đậu vào ngôi trường cấp 3 danh giá của thành phố – THPT Nam Thành. Một phần của giấc mơ mà tôi đã nuôi dưỡng giờ đã trở thành hiện thực. Nhưng rồi niềm vui đến chưa được bao lâu đã phải nhường chỗ cho cảm giác thấp thỏm. Tôi có nghe người ta đồn trường này không chỉ nổi tiếng về chất lượng giáo dục mà còn không ít scandal. Những câu chuyện về các cuộc thi cử, áp lực học hành và những mối quan hệ ngoài lề giữa học sinh với nhau khiến tôi cảm thấy lo lắng. Liệu mình có thể chịu đựng được môi trường cạnh tranh khốc liệt và không khí không mấy lành mạnh ở đây? Chậc, đó là chuyện của sau này…
Về nhà, tôi báo cho mẹ tin vui. Bà ôm tôi thật chặt, khuôn mặt tràn đầy niềm tự hào:
– Mẹ biết con có thể làm được mà! Con đã làm rất tốt, Tâm ạ!
Những lời động viên của mẹ là động lực lớn, giúp tôi tự tin hơn bước vào giai đoạn mới.
Cuối cùng, năm học lớp 9 cũng kết thúc, tôi bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời – cấp ba. Đây có thể là một bước ngoặt định mệnh, nơi mà tôi hy vọng sẽ tìm thấy những cơ hội mới, những người bạn mới nhưng đồng thời cũng đối mặt với những thách thức mới. Tôi biết rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng liệu tôi đã sẵn sàng để đối mặt với những thử thách phía trước hay không?! Cái đó chỉ có ông trời mới biết
2 tuần sau…
Tâm trạng đầy háo hức lên chốn thành phố náo nhiệt để tiếp tục chặng đường còn lại – cấp 3. Thành phố sôi động, những con đường tấp nập người qua lại, âm thanh xe cộ và tiếng rao hàng hòa quyện tạo nên một bức tranh sống động mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm ở miền quê thanh tĩnh. Nơi tôi sắp đến là nhà của dì Hai, chị của mẹ tôi, người mà lúc nhỏ thường hay bế tôi. Có lẽ vì có dì giám sát tôi nên mẹ tôi cũng yên tâm phần nào khi tôi phải lên đây va chạm với đời
Khi tôi đặt chân tới nhà dì, trước mắt là căn nhà 2 tầng nằm trong một khu yên tĩnh, không khí trong lành và gần gũi cứ như thể tôi vừa mới đi xa và trở về ở nhà mình. Giữa chốn xô bồ náo nhiệt mà có một nơi như này thì đúng là hết sẩy con bà bảy.
Đứng trước cửa nhà dì, tôi hít một hơi thật sâu rồi gọi:
– Dì ơi!
– Tâm?! Tới rồi hả con – giọng dì vọng ra từ phía sau nhà
Vài phút sau, cửa mở ra dì Hai xuất hiện với nụ cười tươi tắn khiến tôi cảm thấy ấm áp. Dì nhìn tôi từ đầu đến chân:
– Lâu quá không gặp, giờ nhìn đẹp trai, chững chạc quá à nha
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc khi nghe dì khen. Dì kéo tôi vào trong, hỏi thăm về chuyến đi và những điều tôi đã trải qua. Tôi cảm nhận được tình cảm của dì, ngay lúc đó, tôi thấy dì như một người mẹ thứ hai của mình, vậy cô giáo chắc là người mẹ thứ ba rồi
Gia đình dì có thể tóm gọn như sau: gồm ba người là dì, Linh ( con dì ) kém tôi một tuổi và cậu Hai ( chồng dì ) là một kỹ sư bận rộn thường xuyên phải đi công tác, nên nhà chỉ có hai mẹ con. Dì chăm sóc Linh rất chu đáo, vừa làm mẹ, vừa làm bạn. Tôi cảm nhận được tình cảm ấm áp trong gia đình nhỏ này, nơi mà dù chỉ có hai mẹ con, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười và sự yêu thương, giống gia đình tôi hềhề
– Bé Linh đâu rồi dì ? – tôi hỏi
Dì mỉm cười đáp:
– Nay nó qua nhà bạn chơi, trưa mới về
Còn về Linh, lâu rồi tôi không gặp và tôi cũng không biết bây giờ nó thế nào, tôi rất mong được gặp lại xem cô bé ngày nào giờ đã lớn lên ra sao, và liệu có còn giữ được nét dễ thương như xưa không ?
Trò chuyện cùng dì thêm một lúc, tôi nhận phòng rồi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi dài, tôi ra ngoài sân và nằm trên chiếc võng treo lặng lẽ giữa hai gốc cây vững chắc, những tán cây xanh mát, nơi ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Cơn gió nhẹ nhàng làm chiếc võng đung đưa, khiến tôi nhanh chóng lịm đi vào giấc ngủ, không hay biết thời gian trôi qua.
Khi lờ mờ tỉnh dậy, ánh chiều muộn đã buông xuống, tôi cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình. Giật mình bật dậy, tôi thấy bé Linh đang ngồi hai tay chống cằm ở gần đó ánh mắt sáng rực và nụ cười tủm tỉm trên môi. Cô gái ngày nào giờ đã lớn lên rất nhiều, mái tóc dài buông xõa và đôi má hồng xinh xắn, khiến tôi không thể không ngạc nhiên.
– Wow, nhìn ai kìa! – Linh cười, giọng nói trong trẻo vang lên
Ủa, Linh! – Tôi thốt lên, vẫn còn ngỡ ngàng trước sự thay đổi của cô bé. – Lâu quá không gặp, giờ nhìn nhỏ khác hẳn!
Linh đứng dậy, đi lại gần tôi ánh mắt soi xét:
– Chà, nhìn cậu càng lớn càng đẹp trai nhe hihi!
– Mà này, em càng lớn càng giống mẹ đó! Nhìn em đáng yêu quá!
Nghe tôi khen, Linh lập tức đỏ bừng cả mặt, đôi má hồng hồng càng thêm rạng rỡ. Không khí trong sân thật dễ chịu với tiếng chim hót ríu rít và hương thơm của những bông hoa nở rộ, chúng tôi cùng cười nói, không khí vui vẻ làm tan biến mọi khoảng cách giữa hai đứa trẻ đã lâu không gặp.
Sáng hôm sau, thứ 7, tôi ăn mặc bảnh bao, quần áo tươm tất, chuẩn bị đi nộp hồ sơ, làm thủ tục nhập học. Áo sơ mi trắng, quần tây gọn gàng và đôi giày mới ngầu đét khiến tôi cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết, xách con xe yêu quý ra lăn bánh trên những đoạn đầu tiên trong chương mới của cuộc đời
15p đạp xe…… Trước mặt tôi THPT Nam Thành. Cổng trường lớn và kiên cố, được xây dựng bằng những viên gạch đỏ rực rỡ, nổi bật giữa bầu trời xanh ngắt. Hai bên cổng có những trụ cột cao, được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo, tạo cảm giác vững chãi và uy nghi, nhìn từ ngoài, tôi có thể thấy những dãy lớp học cao tầng với các cửa kính lớn. Khi bước vào trong, một khoảng sân rộng lớn hiện ra. Sân trường được bao quanh bởi những hàng cây xanh tươi, rợp bóng mát, tạo nên không gian trong lành và thoải mái.