Hoa Dạ Tiền Hành - Vô Thanh Lạc Mạc

Chương 10




Vì thích những hoa văn phương đông nên Yushka nhỏ đã đến Tokyo, anh ta mắc bệnh tâm thần tương đối nghiêm trọng, bình thường ngoại trừ bác sĩ thân cận, thì rất ít gặp gỡ ai, công việc của anh ta là thu mua các kiến trúc cũ ở Nhật Bản, sau đó tập trung ở một khu đất.

Trong nước cũng có rất nhiều người làm công việc như vậy, tháo dỡ khung sườn mộng của các kiến trúc cũ, dựng bản vẽ bỏ vào kho, gặp cơ hội thích hợp thì lại lấy ra xây thành nhà, bởi vì trong những khung sườn kiến trúc cổ này có rất nhiều vật liệu gỗ quý, nên trong quá trình đó nhiều khung sườn gỗ nam mộc tơ vàng có thể được thay thế bằng vật liệu hiện đại tu bổ giả cổ, đôi khi gỗ nam mộc tơ vàng cổ còn đắc hơn cả căn nhà.

Nhưng công việc này ở Nhật Bản thật ra không kiếm được bao nhiêu tiền, bởi vì ở Nhật có quá nhiều căn nhà cũ như thế, không thể tích trữ đầu cơ.

Yushka nhỏ còn có một sở thích, là bị bệnh, anh ta sẽ mua đủ loại vi khuẩn, gây bệnh cho bản thân, để trải nghiệm cảm giác bị bệnh, nghe nói làm vậy có thể thông linh. Người ta đồn anh ta đã từng nhiễm phần lớn chứng bệnh do vi sinh vật gây ra trên thế giới, hơn nữa ghi chép lại thành quyển nhật ký dày.

Vì anh ta không thường gặp người khác, thực ra không biết những lời đồn này có phải thật không, mẹ anh ta thì tin chắc rằng đây chỉ là cái cớ con trai đưa ra vì không thích gặp người lạ mà thôi.

Những thông tin này đều được viết trên tin ngắn của báo địa phương Nhật Bản, nguyên nhân là vì nhà Yushka nhỏ ở, quanh năm đều thu hút tất cả ruồi trong vùng.

Có thể vì thế mà mang lại cảm giác của ôn thần.

Tóm lại Yushka nhỏ sẽ không ra ngoài gặp hai người họ, anh ta không thích gặp người lạ, nhà anh ta lớn vô cùng, sẽ có người phục vụ bọn họ, đồng thời Trịnh Cảnh Ngân kể rằng Yuska nhỏ cũng không sợ chết, cho nên quý bà còn phải đi thuyết phục anh ta mở cửa hợp tác lần điều tra này.

“Cũng không phải chưa biết được gì.” Hắc Hạt Tử nói, “Người sống ở đời, luôn có tỷ lệ hư hại nhất định.”

Trịnh Cảnh Ngân nói: “Nhưng nói thật, người trong nhà này thường mắc bệnh, đều là bệnh kỳ lạ. Cho nên người giúp việc ở nhiều khu vực vẫn tin rằng Yushka nhỏ không muốn người khác đến gần mình, vậy nên mới bôi vi khuẩn lên những ngã rẽ quan trọng, để dọa người hầu đừng sinh lòng hiếu kỳ.”

“Ừm, nghe có vẻ giống câu chuyện Lão Râu Xanh(1).” Giải Vũ thần cười cười, “Cũng lãng mạn phết.”

Trịnh Cảnh Ngân nhìn hai người, cảm thấy có thể mình đã không nói rõ chi tiết, bản thân anh ta nghe đến phải vào căn phòng đó, tim cũng đập như trống bỏi, thực ra quý bà cũng chỉ có thể nói chuyện với con trai qua gọi video, người này rốt cuộc đang làm gì trong căn phòng lớn đó, không ai biết được.

Xe chạy đến trước căn nhà lớn bên hồ Kawaguchi, cổng nhà là một cánh cổng lớn kiểu Nhật bình thường, nhưng có thể cảm nhận được quy mô quần thể kiến trúc đằng sau đó, nơi này khá giống một ngôi chùa cổ đại khổng lồ.

Hắc Hạt Tử và Giải Vũ Thần xuống xe, đứng trước cổng, nhìn bóng tối to lớn đằng sau, nơi thiếu ánh đèn, Hắc Hạt Tử vỗ vỗ vali: “Cậu coi chừng bọn họ, đừng để bọn họ động chạm vào hành lý của tôi, nếu có thể, hỏi xem bọn họ có thể phục vụ bữa khuya là những món chính không, lát nữa về chắc tôi sẽ đói.”

Nói đoạn cũng không cởi giày, mà vòng qua người giúp việc, đi vào trong tòa nhà, Trịnh Cảnh Ngân rất kinh ngạc, người giúp việc có vẻ định ngăn cản, nhưng bị Trịnh Cảnh Ngân quát lùi lại, anh ta biết những người này làm việc đều có nguyên nhân, mình không hiểu thì đừng hỏi nhiều.

Đợi một hồi ngày cổng, Giải Vũ Thần nhìn Trịnh Cảnh Ngân: “Dẫn tôi đến chỗ phòng khách đi.”

“Anh không đi cùng Hắc gia sao?”

“Bây giờ là buổi tối, ca của anh ta.” Giải Vũ Thần nói: “Đúng rồi, có món chính không?”

“Một mình anh ấy ổn chứ?”

“Có chuyện gì anh ấy sẽ hô cứu mạng.” Giải Vũ Thần đáp.

Chú thích

(1) Lão Râu Xanh: là nhan đề một đồng thoại do tác giả Charles Perrault công bố tại Pháp năm 1697. Truyện kể về tính tò mò.

Vùng nọ có quan bá tước giàu nứt đố đổ vách, đã kết hôn tới ba lần mà cứ ít lâu các phu nhân lại biệt tích. Một dạo, bá tước dạm hỏi nhà tá điền gần đấy, nhưng hai đứa con gái nhà ấy đều chê lão vì bộ râu quái gở. Mà rồi lão gặng mãi, cô út Ariane cũng thuận tình, hôm tiệc cưới ai cũng khen bá tước hào phóng và đĩnh đạc.

Ít lâu sau, bá tước bận đi xa, giao vợ chìa khóa cả lâu đài nhưng dặn cấm được mở căn buồng chỗ tầng trệt. Nhà vắng, cô chị bèn sang chơi, nghe kể lại bèn xúi Ariane mở vào ngó thử, sau một hồi đắn đo, cô chiều lòng. Khi vừa mở cửa buồng, hai cô bàng hoàng trước cảnh tượng những thi thể ba phu nhân cũ bị chặt từng khúc. Ariane hoảng quá đâm đánh rơi thìa khóa xuống vũng máu, bất thần bá tước trở về và phát hiện bí mật đã bại lộ.

Quan bá tước dọa chặt hai chị em ra từng khúc, khiến họ liều chạy lên đỉnh tháp tìm cách báo hiệu cho các anh. Đúng lúc bá tước tuốt kiếm định đạp cửa xông vào chỗ hai chị em thì hai người anh tới giáng cho y đòn trí mạng. Góa phụ Ariane bỗng chốc hưởng gia tài kếch sù, bèn chia phần cho chị và các anh, rồi cô cưới người xứng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.