Thằng Lem

Chương 12: Nhà Loan!




Ba hôm sau khi chuyện của ông thầy cúng xảy ra thì chúng tôi mỗi người đều đã nhận được một miếng bùa được đựng trong một cái túi vải to bằng 2 ngón tay và có luồn 1 cái để đeo lên cổ. Từ khi có chiếc bùa này, mọi chuyện dường như đã êm thấm hơn rất nhiều. Hôm nay là cuối tuần, ngày mà gia đình con Loan chuyển đi. Tôi với thằng Tuấn thức dậy từ sớm để sang nhà con Loan chào nó lần cuối, hai thằng có đem theo một ít quà để gửi cho nó còn hàng xóm láng giềng thì sang nhà nó chơi gửi tặng nhà nó từ chiều hôm qua rồi.

– Loan ơi! Ba hồn bảy vía của mày ở đâu thì ơi lên một tiếng cho tao xem nào! Vừa bước đến cổng thì thằng Tuấn đã gào cái mồm của nó lên, tôi đấm cho một cái vì cái tội ăn nói linh tinh. Nhưng khi vào gần đến nơi thì thấy một cảnh tượng hoang tàn hiện lên. Cây cối trước cửa nhà đổ rạp xuống đất, mấy con gà chết ở giữa sân, con chó nhà nó thì đang ngồi ở một xó phía xa đằng kia. Bên trong có tiếng khóc, đó là tiếng khóc của nó và mẹ nó, tôi và thằng Tuấn vội vàng chạy vào nhà xem thì đập ngay vào mắt là đồ đạc trong nhà bị đập vỡ tan nát, cái bát hương trên bàn thờ cũng bị rơi xuống đất. Hai mẹ con con Loan đang quỳ xuống đất túm lấy người bố nó mà lay, nhưng mà lay mãi mà cũng không thấy dậy. Chú ấy chưa chết nhưng dường như là yếu lắm, chỉ nằm đó và mê man, miệng thì lẩm bẩm câu gì đó tôi không thể nghe rõ.

– Có…có chuyện gì vậy Loan? Tôi từ từ tiến tới.

– Hoàng, Tuấn! Huhu! Nhà tao bị ma ám rồi! Nhà tao bị ma ám rồi!!! Nó hét lên một cách đầy tuyệt vọng.

– Nhưng…nhưng mà có chuyện gì? Thằng Tuấn lắp bắp.

– Tối hôm qua, mấy cô chú cạnh nhà sang nhà tao chơi để mai nhà tao đi. Cho đến khi mọi người về hết, nhà tao chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng động ở dưới bếp. Bố tao vào xem là ai thì thấy không có gì cả, bố tao nghĩ là chuột nên lại đi ra ngoài. Vừa bật được cái tivi thì có tiếng ai đó cầm gạch ném vào cái mái tôn nhà tao, bố tao chạy ra xem thì lại không có gì cả. Đến khi vừa ngồi xuống giường thì lại có tiếng gạch ném vào, lần này thì nhiều gạch hơn. Bố tao tức quá, cầm con dao chạy nhanh ra ngoài để xem là bọn nào thì vẫn không có ai cả, cũng không thấy có hòn gạch nào ở sân. Bố tao lúc này mới biết là bị ma trêu nên chạy vào nhà, đóng cửa lại. Cả nhà tao cùng nhau chui hết lên giường thì ở phía trong bếp, tiếng bát đĩa bị đập vang lên, càng ngày càng nhiều. Bố tao không chịu được nữa nên quyết định đi vào. Vừa bật đèn lên thì thấy bát đũa vẫn còn nguyên rồi cái bóng đèn nhà tao nhấp nháy rồi tắt hẳn nhưng cái tivi vẫn sáng. Tao quay sang bên cạnh thì đập ngay vào mắt một đống người phụ nữ mặc quần áo dân tộc đang đứng nhìn về phía tao và mẹ. Tao với mẹ tao hét lên thì bố tao lúc này ở trong bếp chạy ra, chạy ra đến nơi thì bọn nó biến mất. Không biết gió từ đâu, thốc thẳng vào nhà tao, cái bát hương bị rơi xuống đất vỡ tan, tiếng cười của bọn ma quỷ vang lên. Cả nhà tao ôm lấy nhau, tao với mẹ tao chẳng biết làm gì ngoài việc khóc. Chợt gió ngừng thổi, tao tự dưng không thể khóc được nữa, tiếng cười lúc này cũng đã dừng hẳn. Không gian im lặng khiến tao run lên… ” Bịch bịch! Bịch bịch! ” Tiếng bước chân của đoàn người nào đó đang diễu hành ở trong sân nhà tao, tiếng gà kêu lên vì bị giết, tao hét ấm lên. Cả nhà tao quyết định chạy ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa thì cánh cửa đóng sầm lại, không tài nào mở ra được. Bố tao lấy hết sức đạp rồi đẩy nhưng cũng không thể mở nổi, tiếng cười lại vang lên, bố tao ngã lăn ra đất rồi co giật. Tao với mẹ tao sợ lắm nhưng không thể làm gì được, bố tao tự dưng đứng dậy cầm theo cái gậy rồi chạy vào bếp, đập vỡ tan hết bát đĩa rồi cầm con dao chạy thẳng ra chỗ tao với mẹ. Tao với mẹ tao đứng nép vào tường vì sợ, lúc bố tao vung con dao lên định chém vào tao thì ông ấy bị ai đó đẩy ngã lăn ra xuống đất rồi nằm yên từ hôm qua đến giờ… Nhà tao đã làm gì sai cơ chứ? huhu. Tiếng khóc của con Loan thực sự khiến tôi đau đớn vô cùng, đến ngày chuẩn bị đi rồi mà còn không có nổi một chút bình yên.

– Mày đừng khóc nữa. Tao biết ai cứu mày hôm qua rồi? Tôi dỗ rồi lau nước mắt đi cho nó.

– Ai? Cả thằng Tuấn với con Loan đều quay sang hỏi tôi.

– Là ” Lem ” đấy. Lần trước lão Tùng định đánh tao ” Lem ” cũng đã cứu tao, lần này chắc chắn là em ấy đã cứu mày, không còn ai khác nữa đâu. Mặt tôi lúc này tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

– Aaaaaaaaa! Tiếng hét của con Loan và mẹ nó vang lên. Mặt con Loan tái mét đi, mẹ nó ngất luôn ra đất. Tay nó chỉ chỉ ra phía đằng sau tôi và thằng Tuấn, mặt nó cắt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp nói không ra từ. Tôi với thằng Tuấn từ từ quay lại, nhưng đâu có ai đâu? Tiếng hét của nó phía đằng sau vẫn vang lên, tôi và thằng Tuấn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Tôi nhanh tay tháo cái bùa trên cổ ra đeo vào người nó, lúc này thì tôi đã biết tại sao nó lại hoảng sợ đến như vậy. Trước mắt tôi là rất nhiều người, một hàng dài người toàn là những người đã chết, máu me khắp người và đang cười vang. Tôi cảm thấy choáng váng, một người phụ nữ mặc quần áo dân tộc tiến dần về phía tôi và vẫn không ngừng cười, hai tay bà ấy đưa ra phía trước bóp lấy cổ tôi. Mắt tôi mờ dần đi, đôi tai không còn nghe thấy gì nữa, sức lực cũng đã không còn dù chỉ một chút để phản kháng lại. Trong lúc đang lờ mờ sắp ngất đi, tôi có thấy một đứa bé đứng quay lưng về phía tôi, dang hai tay ra như để bảo vệ cho tôi.

– ” Lem…Lem…, là em phải…? ” Tôi không còn cảm thấy gì nữa rồi gục hẳn…

– ” Em sẽ bảo vệ anh mà! ” Bé ” Lem ” đang đứng trước mặt tôi, xoa mặt tôi và đang lau những giọt nước mắt cho tôi. ” Anh vui lắm, anh vui lắm…! ”

– ” Con tỉnh rồi hả? ” Giọng của mẹ tôi vang lên. Tôi mở mắt ra thì thấy bà tôi, mẹ tôi, cái Loan và thằng Tuấn đang đứng ở giường nhìn tôi. Tất cả đều đang khóc…

– ” Ơ Loan! Mày chưa đi à? ” Tôi gọi với lấy con Loan, nó lau nước mắt rồi chạy đến cạnh tôi.

– ” Nhà tao không đi nữa! Giờ mà đi thì chỉ có chết! Tao không thể bỏ chúng mày được! ” Nó bật khóc to hơn, bà tôi đi ra ngoài có lẽ là để thắp hương. Bà tôi vẫn thế, bên ngoài không bao giờ nói lời yêu thương, nhưng tôi biết mà thương tôi lắm…

– Nằm đây mẹ đi lấy cháo! Mẹ tôi lật đật chạy vào trong bếp.

– ” Lem đã cứu tao đúng không? ”

– ” Ừ! Qua lúc mày đưa cho tao cái bùa thì tao không thấy ma nữa, nhưng tao thấy mặt mũi mày tái mét đi rồi nghiêng người sang bên này rồi sang bên kia. Đến lúc ấy thì tự dưng cả tao và thằng Tuấn đều nhìn thấy ma, cái bà dân tộc ấy bóp cổ mày, bọn tao sợ lắm, tao với thằng Tuấn khóc như mưa thì bé ” Lem ” chạy đến, đẩy bà ấy ra không cho bà ấy đến gần mày nữa. Gió với sấm chớp kéo đến, vì mày mà thằng bé ” Lem ” đã một mình chống lại bọn ma quỷ. Nó bị mấy bà kia bắt về, nó còn quay sang nhắc nhở bọn tao là đưa mày đi ra ngoài rồi kêu mọi người đến cứu, nếu cứ để mày ở trong nhà thì âm khí sẽ bám lấy mày cho đến chết. Tao với thằng Tuấn lôi mày ra bên ngoài rồi chạy đi gọi mọi người đến cứu. Tao…tao xin lỗi! Vì tao mà mày bị như thế…! Con Loan lại khóc rồi nó với thằng Tuấn ôm lấy tôi. Từ ngày những chuyện ma quỷ xuất hiện, những cái ôm của chúng tôi xuất hiện nhiều và thường xuyên hơn, gắn chúng tôi trở thành một bó gắn kết. Nếu như có gặp lại, tôi phải cảm ơn bọn ma quỷ quê tôi mới được. ” Hì, đùa thôi! ”

– Con điên! Bọn mình là bạn mà! Mày không được bỏ bọn tao để đi xa đâu đấy! Tôi cốc đầu con Loan

– Ừ. Nhà tao quyết định không chuyển đi nữa rồi. Chuyện hôm qua xảy ra là do gia đình tao chuyển đi nhưng bọn ma quỷ không cho phép nên mới quấy phá. Bố mẹ tao tỉnh rồi, các cô các bác cũng sang giúp nhà tao dọn dẹp rồi bà Hồng có đưa cho mỗi người một cái bùa.

– Yeah! Con Loan chó nó không đi nữa rồi! Thằng Tuấn nhảy lên vì sung sướng nhưng ngay lập tức bị cái tát của con Loan làm tụt hứng.

– Con đanh đá! Đéo chơi với mày nữa! Thằng Tuấn tỏ vẻ giận dỗi

– Bố cảm ơn! Con Loan quay ra nói. Ba đứa chúng tôi cười một cách sảng khoái như đã quên mất những gì xảy ra ngày hôm qua.

– Ơ thế còn ” Lem “? Tôi quay sang hỏi hai đứa nó.

– Bọn tao không biết. Khi nào mày khỏe thì bọn mình ra mộ thăm nó.

– Ừ! Vậy cũng được! Tôi cười nhưng lúc này đã không còn vui nữa…

” Lem! Em có gặp phải chuyện gì không? Anh lo cho em lắm… “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.