Tác giả: Arthur Golden
Giới thiệu:
Tôi nhớ như in một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi mới 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Trong buổi trình diễn đó, tôi chỉ nhớ hai điều. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần. Điều thứ hai là nhờ nhiều tháng học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Nhưng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu, tôi không nhớ được gì ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng.
Tôi là một sử gia, luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp thông tin về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Tuy nhiên, hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Bà Sayuri đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống.
Tôi gặp bà Sayuri vào năm 1985, và bà đã đồng ý cho tôi viết về câu chuyện đời bà. Bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền.
Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri, nên khi bắt đầu công việc, tôi đã phải rất vất vả mới dịch được đúng nghĩa. Nhưng ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh hoạt nhất.
Tôi tin rằng bà Sayuri quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến việc viết hồi ký được.
Tôi hỏi bà tại sao bà muốn kể lại câu chuyện đời bà, bà trả lời: “Không kể thì tôi làm gì cho hết thời gian?” Tôi không biết lý do này có đủ thuyết phục không, nhưng tôi tin rằng câu chuyện đời bà Sayuri sẽ giúp chúng ta hiểu hơn về thế giới của những người phụ nữ Nhật Bản trong quá khứ.
Bình luận truyện