Sau khi chuyển trường, tôi xui xẻo bị đám du côn ngoài trường nhắm tới. Để thoát thân, tôi đành liều mình nói dối rằng mình là bạn gái của Thẩm Thuật. Ai mà không biết Thẩm Thuật chứ? Cậu ta là “đại ca” khét tiếng ở trường, đám du côn này chắc chắn phải dè chừng vì cậu ta thường xuyên xử đẹp chúng ở khu vực này.
Nhưng ai ngờ được, tên cầm đầu lại kéo thẳng tôi đến trước mặt Thẩm Thuật. Hắn ta, với cái đầu đinh quái dị, vứt gậy xuống đất rồi cười khẩy: “Anh Thuật, con nhỏ này bảo là bạn gái anh đấy, làm em thất vọng quá!” Đám đàn em của hắn xúm xít xung quanh, vừa khuyên nhủ vừa nhìn tôi đầy thách thức. Tôi sợ xanh mặt, chỉ biết run rẩy.
Thẩm Thuật lạnh lùng liếc nhìn tôi, rồi bất ngờ nâng cằm tôi lên, giọng điệu mỉa mai: “Sợ gì, có bạn trai ở đây rồi còn gì?”
Bình luận truyện