**Bưu Kiện**
Cô quyết định mở chiếc hòm thư mà mình đã để không đụng đến từ rất lâu, và ngay khi mở ra, cô đã ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng bên trong vẫn còn rất nhiều bức thư chưa được đọc. Mỗi bức thư đều mang một câu chuyện nhỏ, một khoảnh khắc ký ức được ghi lại qua từng dòng chữ. Thế nhưng, nội dung của hầu hết những bức thư gần đây chỉ dừng lại ở một câu đơn giản: “Tôi không đợi.” Câu nói ấy khiến lòng cô trĩu nặng, gợi nhớ về những kỷ niệm và sự chờ đợi vô vọng trong quá khứ.
Nhiều năm sau, khi Nam tiên sinh tiến hành sắp xếp lại kệ sách trong nhà, anh mở ra một cuốn sách giáo khoa mà cô đã để lại khi đi du học. Trong đó, bên cạnh những trang sách, anh tình cờ phát hiện ra một tấm thẻ ghi chú. Những dòng chữ trên thẻ giản dị nhưng đầy ắp ý nghĩa: “Công tử, hôm nay Seoul có tuyết rơi, sinh nhật vui vẻ.” Lời chúc đó không chỉ đơn thuần là một câu nói, mà còn thể hiện sự quan tâm chân thành và nỗi nhớ nhung mà cô đã gửi gắm qua thời gian. Những bức thư và tấm thẻ ấy gợi lại trong lòng anh một nỗi trăn trở, tựa như những chiếc bưu kiện chứa đựng cả trái tim và tâm tư của người gửi.
Bình luận truyện