**TIÊU ĐỀ: Câu truyện không tên**
Khi mặt trời dần lặn, tôi rời công sở sớm hơn thường lệ, một niềm hạnh phúc khó tả trào dâng trong lòng. Cuộc gọi cho người yêu thương đã mang đến sự ấm áp diệu kỳ. “Trái tim em nhớ anh,” giọng nàng thì thầm, khiến tim tôi không ngừng xao động. “Cuối tuần này em có về không?” tôi hỏi, âm điệu tràn đầy mong mỏi. Nàng đáp: “Chắc phải tuần sau anh ạ, công việc dồn lại nhiều quá,” nhưng không quên hứa sẽ bù đắp thật xứng đáng. Làm sao tôi có thể giận được? “Anh chỉ biết chờ đợi thôi,” tôi thở dài, pha chút hờn dỗi. “Làm lớn vào đấy nhé, không em mách lẻo đó!” nàng bật cười tinh nghịch. “Giữ gìn nhé, ánh sáng của đời anh,” tôi khẽ nói, “anh cần nụ cười em mãi mãi.” Tôi tự nhủ, sự hiện diện của nàng chính là món quà vô giá.
Sau cuộc trò chuyện, tôi tung tăng bước về nhà, nhưng mẹ vắng mặt. Thay vào đó, tôi quyết định ghé công viên. Nắng chiều dịu nhẹ phủ lên làn da, tôi lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại: những cặp đôi tay trong tay dạo bước, lũ trẻ rộn ràng tiếng cười đùa, và những cụ già an yên ngồi ghế đá. Một cảm giác bình yên sâu sắc lan tỏa khắp tâm hồn tôi. Bỗng điện thoại rung lên; là Nam, một người bạn thân. “Cà phê không? Lâu quá không gặp rồi!” Tôi nhanh chóng đồng ý và chúng tôi hẹn nhau tại quán quen. Nhìn những nhóm học sinh lướt qua, tôi bất giác nhớ về những tháng ngày vô tư lự của tuổi trẻ. Tiếng cười trong trẻo, năng lượng tràn đầy sức sống của họ hòa vào không khí, tựa như một giai điệu hoài niệm. Tôi hồi tưởng lại những trò tinh nghịch và những ước mơ ngây thơ ngày ấy. Cảm giác như đang sống lại một thước phim quý giá, đầy ắp cả niềm vui lẫn những thử thách. Tôi khẽ mỉm cười. Tình bạn giữa chúng tôi đã thực sự “thăng hoa” theo năm tháng.
Bình luận truyện