Thông tin truyện

Câu truyện không tên

Câu truyện không tên

Tác giả:

Thể loại:

Truyện Voz

Nguồn:

truyenfull.tech

Trạng thái:

Đang Viết
Đánh giá: 10 / 10 từ 0 lượt

CHƯƠNG 1

Chiều hôm đó, khi ánh nắng bắt đầu lắng xuống, tôi rời khỏi công việc sớm hơn mọi ngày. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng tôi. Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho người mà tôi yêu. Sau vài giây chờ đợi, tiếng chuông reo vang lên và em trả lời.

Khi giọng em vang lên, tôi cảm thấy tim mình ấm áp. “Ôi, trái tim bé nhỏ của em đang nhớ anh đây” – em nói. Tôi cảm thấy lòng mình hồi hộp và hỏi: “Cuối tuần này em về đúng không? Nhớ em quá!”

Em trả lời: “Chắc tuần sau mới về được anh ạ, công việc phát sinh nhiều quá”. Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng em tiếp tục nói: “Em cũng nhớ anh lắm! Nhưng em hứa sẽ bù cho anh, không được giận nha!”

Tôi không thể giận em được. “Anh chỉ biết chờ đợi thôi” – tôi nói. Em cười và nói: “Nhưng em nhớ phải bù cho anh thật hoành tráng nhé, không thì anh sẽ báo cáo với ông trời đấy!”

Tôi cảm thấy lòng mình ấm lên khi nghe giọng nói yêu thương của em. “Được rồi, em cứ làm việc đi, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Anh không muốn mất đi ánh sáng trong cuộc đời mình đâu” – tôi nói.

Em trả lời: “Anh mới là người cần phải chú ý sức khỏe đó! Em muốn thấy nụ cười của anh mãi mãi”. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghe lời em nói.

Sau khi cúp máy, tôi thở dài và quyết định không về nhà. Mẹ tôi đang đi công tác, nên tôi không có lý do gì phải về. Tôi xách xe và đến công viên.

Ánh nắng chiều vẫn còn ấm áp, những chiếc lá xanh tươi reo vui trong gió. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá, nhìn dòng người tấp nập và không khí trong lành khiến lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi thả mình vào không gian xung quanh, ngắm nhìn những cặp đôi tay trong tay, lũ trẻ chạy nhảy cười đùa và những người già ngồi trên ghế đá, ánh mắt họ đầy yêu thương và sự bình yên.

Bỗng dưng, điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhìn lên màn hình và thấy đó là Nam, một người bạn của tôi. “Ê lâu rồi không tâm sự, đi cafe nè mày!” – giọng nó có vẻ hưng phấn. Tôi chấp nhận lời mời và chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê quen thuộc.

Trên đường đến quán cà phê, tôi nhìn thấy những bóng dáng học sinh lướt qua. Những buổi tan học ồn ào, tiếng cười đùa vang vọng trong không gian như một bản nhạc vui tươi của thanh xuân. Ký ức ùa về, khiến tôi cảm thấy như thời gian quay ngược lại, như thể tôi đang bước vào một cuốn phim đã lâu không được phát lại.

Tôi nhớ những buổi sáng tinh sương, những buổi chiều nắng vàng, những trò chơi nghịch ngợm và cả những giấc mơ tuổi trẻ hồn nhiên, ngây dại. Rồi lúc này bộ phim trong tôi như đã phát lại với bao gian nan, thử thách…

Bình luận truyện

Truyện Đang Hot

Ngày
Tháng
All time