Câu truyện không tên

Chương 1




Tôi tên là Tâm. Tôi lớn lên ở miền quê đầy tĩnh lặng, giản dị trái ngược chốn thành thị phồn vinh, náo nhiệt nơi mà cuộc sống luôn tấp nập và hối hả. Tên tôi có ý nghĩa là “tâm hồn”, một cái tên mà mẹ tôi đã chọn với hy vọng tôi sẽ sống với một trái tim nhân hậu. Cha, mẹ tôi đều là giáo viên. Khi tôi còn nhỏ thì cha tôi bị bệnh nặng không may không qua khỏi. Việc này như một cơn sóng dữ ập đến, cuốn trôi mọi niềm vui và hy vọng. Trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, mẹ tôi là người đã bao bọc phần còn lại của gia đình bé nhỏ. Mẹ tôi dù rất buồn và đau lòng, vẫn gạt nước mắt để trở thành chỗ dựa vững vàng cho tôi. Bà hiểu rằng mình không chỉ còn một mình, bà còn có tôi cần phải nuôi dưỡng và bảo vệ. Mẹ tôi, dù rất xinh đẹp và có nhiều người xung quanh ngỏ ý, nhưng bà vẫn quyết định không đi thêm bước nữa. Những đau thương trong quá khứ đã khiến bà hiểu rằng tình yêu không chỉ đơn thuần là sự lãng mạn, mà còn là trách nhiệm và sự hy sinh.

Bà thường nói với tôi: “Mẹ sẽ luôn bên con, dù có chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.” Lời nói ấy là ánh sáng dẫn đường cho tôi, khơi dậy trong cậu niềm tin và động lực để tiếp tục sống và trưởng thành. Bà luôn cố gắng để chúng tôi có cuộc sống đủ đầy, nhưng đôi khi cũng gặp khó khăn.

Có lẽ vì thiếu đi sự nghiêm khắc từ cha mà từ nhỏ, tôi đã trở thành một cậu bé nhút nhát và yếu đuối? Mẹ tôi, dù rất yêu thương và che chở, nhưng không thể thay thế được vai trò của một người cha trong cuộc sống của tôi. Cứ tưởng tình yêu của mẹ sẽ giúp tôi vượt qua mọi khó khăn. Tuy nhiên, tôi lại nhận ra rằng, trong sâu thẳm lòng mình, tôi cần nhiều hơn thế. Sự dịu dàng và yêu thương ấy đôi khi khiến tôi cảm thấy mình như một chiếc lá yếu đuối, dễ dàng bị gió thổi trôi.

Khi bạn bè cùng trang lứa hăng hái tham gia các trò chơi, tôi thường đứng bên lề, không dám bước vào. Cảm giác sợ hãi đeo bám tôi như một cái bóng và mỗi lần có cơ hội thể hiện mình, tôi lại lưỡng lự, lo sợ bị chê cười. Thường tìm chỗ ngồi ở góc phòng để vẽ những bức tranh về những siêu nhân mà mình ngưỡng mộ rồi tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ giống như thế hay có phải là do ý nghĩa cái tên của tôi ” Tâm “, đã tác động đến con người tôi? Có lẽ vì thế mà tôi sống qua thế giới bên trong nhiều hơn?

Trong thế giới tưởng tượng đó, tôi tìm thấy niềm an ủi và sự tự do nhưng tôi đâu biết cuộc sống thực là hành trình phức tạp, không chỉ có ánh sáng mà còn có cả bóng tối…

Một ngày nọ, khi đi ngang qua một võ đường, ánh mắt của tôi bỗng dừng lại. Âm thanh từ những cú đá, cú đấm và tiếng hò reo của các võ sĩ…. Nổi hứng bất chợt tôi quyết định theo học mặc dù sợ vãi cả loằn, không chỉ để rèn luyện thể chất mà còn để tìm kiếm sức mạnh tinh thần.

– Tại sao không? Mày cần phải mạnh mẽ hơn mà?! – tôi tự nhủ

Cuộc sống hàng ngày của gia đình tôi tuy không xa hoa, nhưng cũng đủ để sống và có những kỷ niệm đẹp.

Lên cấp hai, tôi bắt đầu gặp thằng bạn tên Nam, cũng là bạn cùng lớp võ. Chúng tôi cùng nhau khám phá thế giới xung quanh, từ những trò nghịch ngợm, hoạt động trường lớp đến những trận đấu bóng đá trên sân cát. Sáng thì gặp nhau trên lớp, tối thì gặp nhau ở võ đường. Nam và tôi đều học võ, nên có thể nói là khá mạnh mẽ trong mắt bạn bè, cái này với nó thì đúng chứ tôi yếu như sên 1 Tính cách của nó hoàn toàn trái ngược với tôi. Nó lúc nào cũng tăng động, kéo theo rắc rối, nhưng lại hết mình vì bạn bè. Chúng tôi dần trở nên thân thiết, chuyện gì đến rồi cũng đến, hoạn nạn mới biết ai là bạn, ai là bè.

Hôm đó, trên đường đi học, tôi và nó thấy một cô gái bị 3 đứa chặn đường.

Khi Nam thấy tình huống này, nó quyết định lao vào, hô lớn:

– Này! Mấy mày làm gì vậy?

Mày học võ chỉ để ga lăng với gái à Nam !? Chật dù sao học võ cũng là để bảo vệ yếu nhân, đặc biệt là nữ nhân thì không thể đứng nhìn làm ngơ, tôi không nghĩ nhiều vội phóng theo nó.

Đám ấy dừng lại, chúng chỉ cười khẩy

– Chuyện của tụi tao liên quan gì đến mày? – đứa trong nhóm lớn tiếng

– Tao thích xen vào đấy mày làm gì được tao ! – thằng Nam giằng giọng

– Khôn hồn thì xéo, quỳ xuống năn nỉ bọn tao còn xem xét tha cho haha! – một đứa giọng giỡn cợt

Thằng Nam ánh mắt hình viên đạn. Thú thật là nhìn bọn này bề ngoài đã không ưa nổi.

– Mày nghĩ mày là ai?

Một đứa vừa nói vừa đưa tay tới đã bị thằng Nam chộp được vặn ngược khóa lại làm nó la oai oải, rồi đẩy nó về phía trước còn không quên tặng nó 1 cước vào lưng làm nó ngã ra vỉa hè.

Tên còn lại lao lên tung một cú đấm về phía này nhưng tôi đã kịp né sang một bên rồi

Bốp… cho 1 cước vào bụng, nó văng tận vài mét ôm bụng đau đớn.

Đứa còn lại như đứng như pho tượng, mặt thì xanh như tàu lá chuối

– Tụi mày đợi đấy! – bọn nó nói

Nam và tôi chỉ có thể đứng đần mặt nhìn nhau, không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Vẫn đang ngẫn ngơ thì giọng nói có phần rụt rè vang lên:

– Cảm ơn hai bạn nhé! – cô gái ấy nói

– Có gì đâu! – thằng Nam hả hê

Rồi con nhỏ đó chạy đi mất. Nhìn cái dáng e dè, ngại ngùng làm tôi chợt nhớ tới mình trước kia…

– Em nó tên gì nhỉ? Nhìn cũng xinh chắc tên đẹp lắm 25 – nó tò mò

– Tao tưởng mày quen? – tôi dửng dưng đáp

– Hay là mày…. haha – tôi bơm đểu 33

Thú thật ngày đó tôi khá thích ghép đôi, se duyên chơi theo trào lưu cùng tụi bạn trong lớp 44

– Có cái quần nhé – nó giằng giọng

Sau giờ học, khi đi về, chúng tôi bất ngờ bị đám to xác chặn lại, chắc bọn lớp trên. Bọn nó 8 đứa trong khi bọn tôi chỉ 2 thằng. Tôi thầm nghĩ ” Chiến này không toàn mạng về nhà rồi “.

– Này mấy thằng nhóc, hồi sáng mày bắt nạt em tao! – thằng cầm đầu quát

– Bắt nạt ?

Chưa dứt lời thì cả đám lao vào…

Vì bọn nó đã xác định triệt hạ tôi và thằng Nam, dù tôi và nó không phải gà mờ nhưng sự chênh lệch về quân số và thể chất bọn tôi hoàn toàn bất lợi. Cuối cùng 2 đứa lết xác về nhà. Thất vọng vì bao năm tu luyện vẫn bị đập cho lê lết…không mất xác là may… Khi mẹ nhìn thấy tôi, trái tim bà như bị bóp nghẹt. Bà chạy vội đến, nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào:

– Tâm, sao lại thế này? – bà hỏi, giọng bà nghẹn ngào, ánh mắt đầy lo âu.

Mẹ không cần biết mọi chuyện, chỉ cần thấy tôi mình trong bộ dạng thê thảm đã đủ để bà đau lòng. Sau đó tôi kể hết mọi chuyện… Bà ôm chặt lấy tôi, những giọt nước mắt của bà thấm vào chiếc áo lấm lem đất cát của tôi.

– Nếu mất thêm con, mẹ sẽ đau lắm. Mẹ không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa – bà nói, giọng nghẹn lại.

Bà biết rằng nỗi mất mát đã in sâu trong trái tim mình và không muốn phải đối mặt với bất kỳ tổn thương nào nữa.

– Mẹ rất tự hào vì con đã đứng lên bảo vệ bạn. Nhưng mẹ cũng lo lắng cho sự an toàn của con. Đời không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.

Tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp, cảm thông cũng như sự ủng hộ khi nghe mẹ nói:

– Mẹ biết rằng con có một trái tim lớn, nhưng con cũng cần biết cách tự bảo vệ mình trước đã

Mẹ nhìn vào mắt tôi, ánh mắt bà tràn đầy yêu thương và lo lắng:

– Mẹ chỉ muốn con an toàn. Hãy nhớ rằng, sức mạnh không chỉ đến từ nấm đấm, mà còn từ ý chí, sự kiện nhẫn, lòng bao dung và sự tha thứ – bà nói nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở.

Về phần Nam, Tao vẫn ổn mà, chỉ là một chút rắc rối thôi mà! – nó cười nói với tôi.

Sau sự việc đó, chúng tôi không còn gặp cô gái đó nữa. Tôi nghe người ta nói đã chuyển trường. Đám tụi ấy sau đó chỉ bị kỷ luật, cảnh cáo, chứ không hề hạ hạnh kiểm yếu hay phạt nặng. Vì bọn nó năm cuối rồi, sắp thi cuối cấp nên nhà trường cũng không muốn vì ” sai lầm tuổi trẻ ” mà triệt tiêu tươi lai của bọn nó. Còn đám 3 đứa nhỏ kia thì dĩ nhiên rồi, tuy không phải hạnh kiểm yếu nhưng dù sao cũng hạ vài bậc kèm màn ôm, hôn cột cờ 7

Một tháng sau, thằng Nam đột nhiên trầm ngâm. Không còn hăng hái như mọi khi. Tôi cố gắng hỏi chuyện, nhưng nó chỉ đáp qua loa. Cuối cùng, tôi quyết định hỏi thẳng:

– Này, Nam, có chuyện gì không ổn à?

Nó im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi

– Tao có chuyện này muốn nói với mày! – giọng nó trầm xuống, như thể đây là một điều gì đó rất quan trọng

– Năm sau tao chuyển trường.

Câu nói đó như một cú sốc đối với tôi.

– Chuyển trường? Tại sao? – tôi không thể tin nổi.

Tôi nghĩ rằng vụ đánh nhau có thể là một trong lý do, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến quyết định lớn như vậy. Dù năm cuối cấp chuyển trường rất khó nhưng với nhà nó thì là chuyện nhỏ.

Nam thở dài, ánh mắt nó trở nên xa xăm

– Ba mẹ tao vừa quyết định chuyển nhà. Họ muốn chuyển lên thành phố để mở rộng kinh doanh…

Tôi cảm thấy nghẹn lại trong lòng.

– Nhưng mày không muốn chuyển trường, đúng không? – tôi hỏi

– Ừ, nhưng ba mẹ tao đã quyết định rồi. Họ nghĩ rằng đây là điều tốt nhất cho cả gia đình. Tao cũng không thể làm gì khác –  nó nói, giọng đầy buồn bã.

Cảm giác tiếc nuối tràn ngập trong tôi. Tôi không chỉ mất đi một người bạn, mà còn là một chiến hữu.

– Đó không phải lỗi của mày, tao xin lỗi vì không thể sát cánh cùng mày năm cuối cùng của chiếc áo đồng phục, nếu như mày tạch cấp 3 haha – nó nói rồi cố cười

Nó hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:

– Tao sẽ không quên khoảng thời gian anh em mình sát cánh. Hy vọng rằng mày sẽ có một năm học thật tốt, dù không có tao.

Tôi cảm thấy nghẹn ngào trong lòng khi nghe những lời ấy.

– Mày sẽ luôn là anh em của tao. Dù ở đâu, tao sẽ không quên mày – tôi nói, cố gắng giữ vững cảm xúc.

Nam gật đầu, ánh mắt nó như trả lời thay rằng chúng tôi vẫn sẽ giữ vững tình bạn này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.