Tôi đi làm thủ tục vào ngày cuối cùng, nên hôm nay trường có vẻ không đông lắm, chỉ có lác đác vài cái bóng người. Những hàng ghế đá trong sân với những tiếng cười đùa lúc ra chơi, giờ đây chỉ là những chiếc bóng im lìm. Tôi lướt qua cột cờ to đùng ở giữa sân, hướng về bãi đỗ xe phía sau trường. Phóng xe vào bãi, tôi gửi con xe yêu quý của mình trong đấy rồi bước ra với tâm trạng háo hức. Trên đường ra khỏi bãi xe có một cô gái chạy vào trên chiếc xe đạp điện. Trong lúc vội vã, nhỏ đánh rơi một chiếc dép quai. Tôi vừa đi ngang qua và cũng ở gần đó, thấy nhỏ dừng lại dường như chuẩn bị bước xuống với bàn chân trần…
– Này! Đợi đã! – tôi nói
Cô gái đó nhìn tôi đầy khó hiểu, nhưng thấy tôi từ từ nhặt chiếc dép lên cô ấy cũng cũng thôi rồi ngồi yên, hành động này đến với tôi một cách tự nhiên, xuất phát từ trái tim nhân hậu của tôi Tôi chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ một người đang gặp khó. Khi tôi đến gần, đưa chiếc dép đúng tầm để nhỏ xỏ chân vào tôi chợt nhìn thấy chiếc chân trắng mướt hồng hào. Không kìm nén được, tôi buộc miệng thốt lên:
– Đẹp quá!
Ngay lập tức, tôi giật mình, khựng miệng lại.
“Trời ơi! Cái miệng khốn kiếp, mày nói cái gì vậy? Lòng tốt giúp người chả thấy đâu, hại tao mang tiếng dê gái rồi!” – Tôi thầm nghĩ, lòng đầy bối rối.
Bàn chân đang từ từ xỏ vào chiếc dép bất chợt rút lại, ngước lên tôi chỉ kịp thấy nhỏ đang nhìn tôi với hai gò má ửng hồng cùng cặp mắt đen huyền cuốn hút xoáy sâu vào tôi. Quá hoảng, tôi vội vọt đi lẹ. Như đi tìm nơi thoát thân trong đám hỏa hoạn. Tôi nghe loáng thoáng nhỏ lẩm bẩm cái gì đó, nhưng lúc này cảm xúc trong tôi hoàn toàn hỗn loạn, tôi không thể nghe rõ. Thú thật, tôi không biết rằng một hành động nhỏ bé như vậy lại có thể tạo ra những cảm xúc mạnh mẽ đến thế. Tôi chạy vọt vào WC, vặn vòi nước xối vào mặt cố bình tĩnh lại…
Đến nơi tiếp nhận hồ sơ…sau khi hoàn tất thủ tục, lòng tôi phấn khởi với những điều sắp tới….. “sắp tới”? Chứ không phải hồi sáng đã tới rồi à ?
Tôi bước chân ra về, bất chợt một trái banh bay về phía tôi. Hình ảnh thằng Nam ngày nào nhả bóng về tuyến 2 cho tôi chợt hiện lên trong đầu… nhớ nghề tôi ngứa chân vung một cú thật mạnh
Binh…..bốp…..rầm!
Quả bóng đi nhanh như cắt, trúng vào cô gái đang chạy xe về phía cổng làm nó loạng choạng rồi ngã xuống, trái banh thì văng ra kia
Tôi quay sang nhìn đám phía bên kia sân, ánh mắt thằng nào cũng nhìn tôi chằm chằm, kèm theo những lời chào “thân thương” mà tôi có thể đoán
– Ê, mày làm gì vậy?!
– Xong mày rồi!
– Lụm trái banh cho bọn tao, không thì tao cho mày ngắm gà khỏa thân!
– Mày chán sống à?!
Mới chân ướt chân ráo đến đây mà đã ” thơm nức tiếng ” là điều tôi không hề muốn chút nào, quyết định đi nhặt lại quả bóng, nhưng trước tiên tôi phải hỏi thăm và xin lỗi cô gái bị tôi đá trúng. Vừa đến nơi, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho lời xin lỗi thì tôi hoàn toàn bất ngờ. Thế quái nào lại là con nhỏ lúc sáng! Chuyện ở bãi xe chưa biết làm sao giờ lại tới chuyện này. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần là sẽ bị cô ta sạt vào mặt một trận… mà thôi xin lỗi trước cái đã
– Bạn gì ơi! cho mình xin lỗi nha! – hít một hơi, tôi đánh bạo
– Jīhuì zhǔyì zhě , kěwù de jiāhuo !
– Hả?! – tôi ngơ ngác
– Hì…không sao đâu, bạn dựng chiếc xe lên giúp mình đi! – hình như nhỏ là người ngoại quốc hay sao ấy?! Từng lời nhỏ nói ra đều mang một nét đặc trưng lạ lẫm, khiến tôi không khỏi chú ý. Nhưng rất ư là dễ thương!
Con bé hiền ghê. Ăn nguyên trái banh mà chỉ bắt mình dựng xe lên thôi, gặp thằng nào đấy chắc nãy giờ tôi với nó làm 1 trận long trời lở đất rồi. Ông trời có mắt mà ! Ở hiền gặp lành mà… khửa khửa
Sau khi dựng chiếc xe cho nhỏ xong, tôi bước đến góc sân gần đấy để nhặt trái banh gần hành lang phía trước một căn phòng. Vừa cúi xuống đưa tay với lấy trái banh, tôi nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ của vài ba đứa học sinh đi ngang qua. Bất chợt, một đứa trong đám đấy chém rõ to:
– Đậu mé…….. !!!
– Ai vừa nói đấy ? – Tiếng một người đàn ông nghiêm giọng vang lên từ căn phòng vọng ra khắp hành lang
Bỗng tiếng chém gió vụt tắt, không gian trở nên im ắng một cách đáng sợ… theo sau đó là tiếng bịch bịch, loạt xoạc của giày dép…
Rồi bất chợt một giọng nói vang lên
– Bạn này nè thầy !
Tôi quay lại, dòm xung quanh thì chỉ có mình tôi. Đám kia có lẽ đã đánh bài chuồn, còn cô gái ngã xe thì cũng đã mất hút từ khi nào….
Tôi giật mình, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Quay lại, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn từ dưới lên trên ông ta mặc một bộ trang phục rất nghiêm túc: giày đen bóng loáng, quần tây và áo sơ mi trắng phau và chiếc cà vạt màu đỏ nổi bật cùng với mái tóc hơi ngã bạc
Mọi chuyện dường như xảy ra quá nhanh…. Tôi toát mồ hôi hột, nhìn phía sau lưng của người đó tôi thấy cái bảng màu xanh phía trên cửa ra vào…….
– Thôi xong tôi rồi
Chữ PHÒNG HIỆU TRƯỞNG màu trắng to đùng Đúng là ông trời có mắt mà!
– Em đi theo tôi – ông ta nói