Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất

Chương 12: Băng Linh Không Đi Học




Tuần sau là vào giải rồi nên đội bóng tập luyện khẩn trương lắm. Tôi không cho tụi nó chia team đá nữa bắt tập mấy bài chiến thuật cơ bản. Chống ban bật, tổ chức đá phạt, 5 đánh 4 (tận dụng thủ môn), 1 kèm 1 và một vài chiến thuật di chuyển nữa mà hồi đá cho đội tuyển khoa được mấy thầy chỉ. Thực ra giải lần này có cái mọe gì lớn lao đâu, hốt vài thằng làm thành một đội đá đấm loẹt quẹt cho vui cũng được. Nhưng tôi không muốn điều đó. Tôi muốn tập cho tụi học trò thói quen làm việc và học tập nghiêm túc, có kế hoạch, mục tiêu rõ ràng dù đó là việc gì. Không tham gia thì thôi, chứ đã tham gia là phải đặt mục tiêu chiến thắng, không cọ xát, cọ xiếc gì hết á. Không phải hiếu thắng mà là cầu tiến, phải luôn muốn mình là người dẫn đầu mới xoay chuyển càn khôn được, như Ronaldo ấy (tôi fan Messi). Chứ cái kiểu bóng đá Việt Nam chưa đá đã xác định “cọ xát, học hỏi là chính”, rồi thì “thua trên thế thắng” nên mãi chả qua nổi cái ao làng.

– Đm, thằng tác giả chém gió nhiều vl, tao gọi hội tao đánh chết beep mày bây giờ – Thằng Jvevermind ở đâu tự nhiên nhảy bổ vào sân gào lên. Bố thằng điên.

Tụi con trai cứ tập đi tập lại mấy bài chiến thuật mãi nên đâm ra chán. Tụi nó nhăn mặt:

– Cho đá team đi anh ơi. Tập mấy cái này vào thực chiến có áp dụng được đâu.
Nghe thế tôi gắt:
– Thằng nào nói không áp dụng được? Đá đấm mà cứ chạy hùng hục như con trâu thì cần đéo gì dùng người, mua trâu về đá mẹ cho rồi.
– Mà anh có biết đá banh hem mà chỉ tụi em đồ. – Thằng Thụy Phong nhìn tôi nghi ngại.

Đù, câu hỏi hay. Nhưng mày hỏi nhầm người rồi con ạ. Cả cuộc đời này anh mày chỉ giỏi mỗi 2 thứ: vẽ và đá bóng. Không lẽ giờ anh mày khoe từng đá cho tuyển trường, tuyển khoa? Nói mồm tụi nó đéo tin đâu, phải cho tụi nó lác mắt mới được.

– Tốt – Tôi giơ ngón cái lên – Phải có tư duy phản biện như thế. Đưa trái banh đây.

Thằng Nam Nhỏ ném cho tôi trái banh. Tôi làm một động tác khống chế gọn gàng rồi thực hiện vài pha tâng bóng biểu diễn. Tụi nhỏ lác mắt tập 1. Xong đâu đấy, tôi gọi thằng Hùng ra, bảo nó thử lấy bóng trong chân tôi đi. Thằng Hùng lao vào, tôi hất nhẹ quả bóng qua háng nó, làm một pha xâu kim hoàn hảo. Nó lao vào lần nữa, tôi đảo chân liếng thoắng, phút chốc đã bỏ thằng Hùng lại phía sau. Tụi nhỏ lác mắt tập 2.

– Kinh, kinh vl.

Bọn con trai vỗ tay rào rào, bao nhiêu lời ong bướm đổ xuống như mưa. Tôi dừng bóng cái kịch giữa sân, làm một động tác vuốt tóc kul ngầu rồi chỉ tay lên trời nói:

– Tụi mày còn phải cố gắng nhiều.

Đậu xanh. Quả đấy oai vl.

Sau màn phô diễn tài năng bất đắc dĩ ấy, tôi trở thành idol mới trong mắt bọn con trai, nói gì bọn nó cũng nghe răm rắp. Tụi nó bắt đầu ý thức được việc tập luyện nghiêm túc và xem chừng đã có dáng dấp của một đội bóng hơn là một đám người biết chơi bóng rồi đấy.

Mãi lo chuyện banh bóng, tôi không để ý rằng con nhỏ Băng Linh đã hai hôm không đi học. Chỉ đến khi thằng Thụy Phong hỏi tôi vào hôm thứ Sáu tôi mới kịp nhận ra.

– Ơ, bạn gái của mày sao mày lại hỏi anh?

Tôi trêu thằng Thụy Phong rồi đứng cười giả lả. Giờ cả lớp ai cũng biết thằng Thụy Phong thích con nhỏ Băng Linh, mặc dù hình như là nhỏ Linh chưa biết gì. Thằng Thụy Phong đỏ mặt giãy nảy lên:

– Lại tung tin đồn bậy bạ nhen. Mà sao học trò nghỉ mà thầy giáo cũng không biết?

Nó hỏi làm tôi chột dạ. Cũng đúng nhỉ, mang tiếng làm thầy mà học trò nghỉ cũng chả biết. Thực ra mấy hôm nay tôi giao lớp hoàn toàn cho Đan Chi, để tập bóng cho tụi con trai và làm vài việc riêng, thỉnh thoảng chỉ đến lớp vào buổi sáng nên có đứa nào ở lớp buổi chiều nghỉ tôi cũng không rõ lắm. Tôi sợ con nhỏ nó giận tôi từ hôm Chủ nhật, cảm thấy cần nói chuyện nên tối đó tôi online nick facebook, tìm đến cái nick của nhỏ và để lại một nhắn tin:

– Sao mấy hôm nay không thấy đi học?

Nhắn xong tôi off nick vì tối nay có hẹn với mấy đứa bạn. Lúc về phòng cũng hơn 10h tối. Mở lại nick facebook vẫn chẳng thấy con nhỏ nhắn lại. Chắc nhỏ giận tôi thật. Đang định đi ngủ thì nghe tiếng tin nhắn tới, tôi bật dậy.

– Hì, con nè.

Nhỏ Linh chào bằng một câu gọn lỏn. Tôi bất giác cười. Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng rốt cuộc chỉ trả lời cụt ngủn:

– Uhm.
– Con xin lỗi chú – Nhỏ nói tiếp.
– Sao lại xin lỗi?
– Vì mấy hôm nay con nghỉ học mà không báo.

Hóa ra là con nhỏ không giận tôi. Dạy vẽ 3 năm nay, chẳng nhớ nổi có bao nhiêu đứa học trò đến rồi đi không một lời từ biệt. Tôi đã quá quen với điều đó đến nỗi, khi nghe con nhỏ nói xin lỗi vào lúc này, một thứ cảm giác gì đó gần như là vui sướng chạy râm ran trên từng thớ thịt. Con nhỏ ngoan quá, tôi chẳng có lý do gì để trách nhỏ cả.

– Uhm, không sao. Mà sao nghỉ học mấy hôm vậy? Bị ốm à.

Nhỏ Linh không trả lời, thay vào đó nhỏ hỏi một câu khác:

– Con gọi video call cho chú được không?
– Uhm, được chứ.

Con nhỏ gọi, tôi bất nút trả lời. Gương mặt của nhỏ hiện lên trên màn hình laptop. Nhỏ cười chào tôi với cái lúm hạt gạo xinh xắn quen thuộc. Nhưng dù đã cố che giấu đi, tôi vẫn nhận ra nhỏ vừa khóc, hình như là khóc rất nhiều. Đôi mắt ươn ướt và đỏ hoe nhỏ cố giấu đằng sau vẻ mặt tươi tỉnh, nhưng để trở thành một diễn viên xuất chúng, nhỏ còn phải cố gắng nhiều.

– Con nè.

Nhỏ chào với những tiếng sụt sùi ngắt quãng. Tôi làm bộ như không biết con nhỏ khóc, để nhỏ có thể tự nhiên nói chuyện.

– Uhm, biết rồi. Không phải con chứ không lẽ là ma à.
– Chú chưa ngủ à?
– Uhm, chưa ngủ. Hổng lẽ ngủ rồi mà còn nói chuyện được à.

Con nhỏ cười, lần này là cười thật. Tôi ngồi im đợi con nhỏ nói tiếp. Nhỏ khẽ lấy tờ khăn giấy lau khô những giọt nước mắt còn sót lại rồi thút thít nói:

– Chắc là…con không học vẽ được nữa rồi.

Câu nói của nhỏ làm tôi hơi bất ngờ, tôi hỏi lại:

– Sao lại không học nữa?

Nhỏ vẫn tiếp tục thút thít, giọng nói phát ra đứt quãng:

– Bố mẹ…không cho con học vẽ nữa.

Tôi ngồi im lặng một lúc chẳng biết nói gì. Vậy là hai hôm vừa rồi nhỏ không đi học là do bố mẹ nhỏ không cho phép. Có một chút xót xa dợn lên trong lòng. Đôi khi tôi có cảm giác cái nghề của tôi như kiểu “xướng ca vô loại”, người ta chỉ nghĩ học vẽ để cho vui, rảnh thì học, không rảnh thì thôi, nghĩ như kiểu giới nghệ sĩ mua vui cho thiên hạ.

– Vậy…đó là lý do nhóc khóc hả? – Tôi hỏi.

Nhỏ cười cười đưa tay dụi mắt, nói:

– Một phần ạ. Mà quan trọng hơn…con cảm thấy cuộc đời của mình như đã được người khác quyết định hết rồi ấy…
– ….
– Phải sống ra sao, chơi với ai, học cái gì … cũng phải được cho phép. Con muốn một chút tự do cho bản thân mà khó quá.
– Nhiều khi ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho nhóc thôi mà.
– Muốn tốt cho con thì phải để cho con làm những gì mình thích chứ.
– Vậy là nhóc thích học vẽ hả.
– Dạ.
– Tưởng học vẽ để hiểu bản thân mình hơn thôi?

Tôi nhắc lại cái câu mà hồi mới đến con nhỏ nói với tôi. Nhỏ thẹn thùng chữa ngượng:

– Thì…con nói vậy thôi…chứ con thích học vẽ thật mà.
Thấy tôi tủm tỉm cười, con nhỏ nheo mắt lườm lườm.
– Có một cách để nhóc vẫn được đi học vẽ nè – Tôi nói.
– Cách gì ạ? – Nhỏ đưa mắt sát màn hình.
– Anh sẽ tới nói chuyện với ba mẹ nhóc, bảo là “Thưa hai bác, con là thầy giáo của Linh. Hôm nay con tới để thông báo với hai bác là dạo này Linh nó học hành sa sút quá, hai bác thu xếp cho nó học lớp phụ đạo của con để con kèm cho em nó. Nhanh và khẩn trương” rồi anh hốt nhóc đi thôi. Danh chính ngôn thuận. Haha.
– Nói xong là ba mẹ con hốt chú lên bàn thờ ngồi luôn đó. Hức

Tối hôm đó, tôi nói chuyện với nhỏ Linh rất lâu. Có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt. Cũng có lẽ là lần đầu tiên con nhỏ trải lòng mình với tôi nhiều như thế. Tôi biết thêm một chút về con nhỏ, một chút ít thôi để hiểu rằng, con nhỏ mỏng manh và tinh khiết quá. Nhỏ như một con họa mi bị nhốt trong lồng bé, khi mà đáng lẽ bầu trời ngoài kia phải là nơi nhỏ thuộc về.

Tôi không buồn mà chỉ tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.