**Thể loại:** Ngôn tình, HE, khoảng 10 chương
**Chuyển ngữ:** meoconlunar (Tàng Thư Viện)
**Biên tập:** snowflower
Ba chiếc khay đỏ thẫm đặt ba quả tú cầu, mỗi quả được thêu tỉ mỉ từ bảy sợi tơ óng ánh.
Ba vị Ngự sử đại phu quỳ gối trước tú cầu, mặt ai nấy đều lộ vẻ khổ sở.
Hoàng đế ngồi sau án thư, sắc mặt chẳng khá hơn là bao, giọng nói đầy vẻ cương quyết: “Trong vòng một tháng, phải gả hết đám con gái của các ngươi đi, đây là thánh chỉ!”
“Hoàng thượng!” Ba vị Ngự sử vốn nổi tiếng thanh liêm, chính trực đồng loạt kêu than.
“Miễn bàn!” Hoàng đế vận long bào, khóe mắt giật giật.
“Nhưng mà…” Cả ba người cùng đồng thanh.
“Không nhưng nhị gì hết! Chính đám con gái các ngươi đã làm gương xấu cho các công chúa của trẫm, khiến chúng nó khóc lóc, nháo loạn, thậm chí đòi tự tử, nhất quyết không chịu lấy chồng. Chỉ cần gả được con gái các ngươi đi, các công chúa sẽ hết cớ từ chối hôn sự.”
Ba vị đại thần này mọi thứ đều tốt, chỉ mỗi việc dạy con là dở tệ! Vốn đây chỉ là chuyện riêng trong nhà, nhưng vì họ không biết dạy con, khiến các công chúa bắt chước theo, sự việc đã leo thang thành chuyện quốc gia, trẫm là vua một nước không thể làm ngơ.
“Nhưng việc này khó lắm ạ!” Cát Ngự sử mở lời trước.
“Quá khó khăn!” Minh Ngự sử thêm vào.
“Vô cùng khó!” Văn Ngự sử tiếp lời với giọng điệu nhấn mạnh.
Khó thật! Nếu không phải quá khó, thì con gái họ đã mười chín tuổi mà vẫn còn ở nhà, ngang ngược, kiêu căng, chẳng ai sánh bằng.
“Dù khó cũng phải gả chúng đi!” Hoàng đế nói lý, ‘chúng nó’ kỳ thật chỉ công chúa trong hậu cung đã làm hắn đau đầu
“Hoàng thượng…”
“Lần này trẫm cho các nàng ném tú cầu, dù nhắm mắt cũng phải vớ được một cái!”
Nhưng lỡ vớ phải a miêu, a cẩu, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Thị mặt rỗ thì sao? Con gái mình không tốt, lẽ nào không phải do mình nâng niu, bảo bọc? Đây là tiếng lòng chung của cả ba.
“Quân vô hí ngôn, về chuẩn bị Thải Lâu cho ta!”
Dứt lời, Hoàng thượng lập tức quay người đi, sợ rằng mình sẽ mềm lòng, dù sao biểu hiện của ba vị đại thần kia thật sự rất đáng thương!
Bình luận truyện