TIÊU ĐỀ: Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Tôi, vốn dĩ là một sát thủ chuyên nghiệp, đã rèn luyện bản thân để trở nên vô cảm và không chút do dự trước bất kỳ mục tiêu nào. Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng tỏ vằng vặc soi chiếu vạn vật và làn gió hiu hiu se lạnh, tôi lặng lẽ xâm nhập vào dinh thự rộng lớn của đối tượng. Từng bước chân đều nhẹ nhàng như làn khói, tôi dễ dàng vượt qua các lớp phòng vệ nghiêm ngặt. Trong không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, tôi tập trung lắng nghe từng hơi thở của kẻ địch, bàn tay chai sạn siết chặt con dao găm lạnh ngắt giấu kín trong ống tay áo, sẵn sàng kết liễu mọi thứ.
Đột nhiên, một tiếng “Ngao~” khe khẽ vang lên, khiến tôi chợt sững người, mọi giác quan như đóng băng hoàn toàn. Tôi cúi nhìn xuống chân mình. Một chú mèo con nhỏ nhắn, bộ lông mềm mại như nhung, đang ngáp dài một cách vô tư rồi cọ thân vào ống quần tôi. Kỳ lạ thay, một cảm giác ấm áp lạ lùng chưa từng có lan tỏa, khiến tôi bỗng không sao cất bước tiến tới. Không thể kiềm lòng mình, tôi từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve bộ lông của chú mèo nhỏ. Mèo con dường như rất sung sướng, lập tức ngửa bụng phơi ra vẻ tin tưởng tuyệt đối. Khoảnh khắc ấy, sự đáng yêu tột độ của nó suýt chút nữa đã khiến một sát thủ như tôi bật tiếng reo vui mừng.
Chỉ vài giây sau, một luồng hơi lạnh sắc bén bất ngờ kề sát cổ họng, khiến tôi choàng tỉnh khỏi khoảnh khắc mềm lòng hiếm hoi. Khi tôi ngoảnh mặt lại, kẻ mà đáng lẽ đã vong mạng dưới lưỡi dao của tôi, nay lại đang đứng đó, tay vững vàng cầm một thanh kiếm sắc lạnh, và nở một nụ cười khó hiểu, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Bình luận truyện