**Đãi Quân** là phần thượng, **Thủ Quân** là phần hạ.
**Thể loại:** cổ đại, HE
**Nhân vật chính:** Trầm Đãi Quân – Hoa Đan Phong
**Translator:** Anonymous
**Convert:** meoconlunar – TTV
Từ trước đến nay, hắn luôn tin vào một điều rằng: nghe lời sư tỷ là lựa chọn khôn ngoan nhất, và dẫu có xảy ra việc gì, hắn cũng không cần phải lo lắng.
Sư tỷ bảo đi về phía đông, hắn lập tức đi theo hướng đó. Khi sư tỷ muốn về phía tây, hắn cũng không do dự mà trực tiếp đi theo.
Vậy có phải rất thuận tiện không? Hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Chỉ có điều, tính cách của hắn quá trẻ con, lúc nào cũng thích đi cùng sư muội, người mê chơi đùa, chạy nhảy khắp nơi, trong khi nàng thì chỉ biết lặng lẽ đứng chờ, một mình chịu đựng nỗi cô đơn. Nàng vốn không muốn hắn hiểu thấu tâm tư của nàng, nên đã cố gắng tránh làm rối bời suy nghĩ của hắn.
Nàng chỉ muốn âm thầm chăm sóc cho hắn, chờ đợi một ngày hắn nhận ra sự hiện diện của mình. Nhưng cảm giác chờ đợi thực sự rất tồi tệ, khiến nàng không thể không nhắc nhở hắn rằng, thế gian không có bữa tiệc nào là không tàn. Cuối cùng, sẽ có một ngày cả hai sẽ phải chia xa!
Giờ đây, thời khắc đó đã đến, nàng quyết định buông tay, nhưng không ngờ rằng hắn đã sớm có sự hiểu biết…
Bình luận truyện