Từ nhỏ, Phó Tẫn đã thiếu thốn tình cảm, sống khép mình trong một thế giới u ám, buồn tẻ. Rồi Chung Viễn Huỳnh xuất hiện, trở thành một điều đặc biệt trong cuộc sống của anh.
Trong mắt mọi người, Phó Tẫn là một cậu bé ngoan, hiền lành, luôn lẽo đẽo theo sau Chung Viễn Huỳnh. Nhưng chỉ có cô biết cậu ương bướng và cứng đầu đến mức nào.
Cậu không cho cô chơi với ai khác, không muốn cô ngó lơ mình, thậm chí không cho cô chơi búp bê. Một lần, Chung Viễn Huỳnh giận dỗi đòi không chơi với cậu nữa, Phó Tẫn đã mặc váy, lén đi theo cô, nhẹ nhàng van xin: “A Huỳnh, đừng bỏ rơi em mà. Em sẽ làm búp bê cho chị, chỉ cần chị nhìn em thôi…”
Người lớn thấy vậy định trách Chung Viễn Huỳnh, nhưng Phó Tẫn đã kéo cô ra sau lưng che chở, nói: “Con thích làm đồ chơi cho chị ấy.”
Nhiều năm sau, khi gặp lại, Chung Viễn Huỳnh hỏi: “Rốt cuộc em muốn gì mới tha cho chị?” Phó Tẫn từ tốn cởi áo sơ mi, khẽ cười: “Chị, có muốn chơi với em không?”
/Chị là điều em khao khát nhưng không thể chạm tới, là nỗi đau đáu trong tim./
Họ không có quan hệ huyết thống hay ràng buộc pháp lý nào. Về mối quan hệ giữa họ, câu chuyện sẽ dần hé lộ. Nam chính có vấn đề về tâm lý, nếu bạn không thích thể loại này, xin hãy cân nhắc trước khi đọc.
Bình luận truyện