Tuyệt vời! Dưới đây là bản viết lại, giữ nguyên ý nghĩa nhưng nghe tự nhiên và dễ hiểu hơn:
**Tên truyện:** Điềm Lê (梨 Ngọt)
**Tác giả:** Kim Vụ
**Biên tập:** Leonie
**Thể loại:** Hiện đại, tình yêu đô thị, nhẹ nhàng, ngọt ngào, HE (happy ending)
**Độ dài:** 28 chương + 3 chương ngoại truyện
**Lưu ý nhỏ:** “Lê Ngọt” ở đây không phải là quả lê đâu nha, mà là biệt danh của nữ chính đó! 🤭
**Tóm tắt:**
Thời Lê từ bé đã ốm yếu, được bố mẹ cưng chiều hết mực. Họ chỉ mong tìm được người chồng biết yêu thương, chăm sóc cô cả đời. Thế nên, gia cảnh không quan trọng, chỉ cần anh ta chín chắn, chu đáo là được. Và Thẩm Đông Thăng, một người đàn ông bình thường, đã lọt vào mắt xanh của bố mẹ cô.
Ban đầu, Thẩm Đông Thăng cũng si mê Thời Lê, coi cô như bảo vật. Nhưng dần dà, tình cảm phai nhạt, anh ta muốn tìm người khác. Khi Thời Lê phát hiện, anh ta lạnh lùng bảo cô chỉ như “cái bình sắc thuốc”, đẹp mà vô dụng.
Trong cơn mưa tầm tã, Thời Lê ướt như chuột lột, bấu víu vào vạt áo Cận Ngộ Bạch, đôi mắt đỏ hoe cầu cứu: “Anh ơi, giúp em với…”
Cận Ngộ Bạch nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt áo mình, nhíu mày vì ghét bẩn. Nhưng rồi, anh vẫn mủi lòng đưa cô về nhà. Anh không ngờ, cái “nhặt” này lại là cả một đời…
🍁🍁🍁
Ở công ty, ai cũng biết Cận Ngộ Bạch là ông chủ khó tính, sạch sẽ quá mức và cực kỳ ghét bị đụng chạm. Thế mà một hôm, khi anh xuống kiểm tra, một cô thực tập sinh vụng về chạy tới nắm lấy tay anh!
Mọi người đều nín thở, đoán chắc cô nàng “toang” rồi.
Thời Lê ngạc nhiên: “Tiểu Bạch, sao anh lại ở đây?”
Cả công ty: “…”
“Cô này gan nhỉ?”
“Hôm thường dịu dàng thế, hôm nay sao bạo dạn vậy?”
“Để xem cô ta “cân” được ông chủ không…”
Ai ngờ, mặt Cận Ngộ Bạch hơi ửng đỏ, lúng túng đáp: “Ngốc này, hôm nay em lại quên thuốc rồi.”
Cả công ty: “WTF???”
Chuyện gì sẽ xảy ra với cô thực tập sinh và “bà chủ tương lai”?
🍁🍁🍁
Về sau, Thời Lê lén lút trốn sau sofa ăn kem, vừa khỏi bệnh mà. Bị bắt gặp, phản ứng đầu tiên của cô là xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
Cận Ngộ Bạch cúi xuống, hôn lên vết kem dính trên môi cô, thì thầm: “Thời Lê, em giỏi nói dối thật đấy.”
Giọng anh trầm ấm khiến cô mềm nhũn. Chiếc hộp kem bị giật lấy và… “bay” thẳng vào thùng rác.
Thời Lê: “…” Hóa ra là trúng kế!
Bình luận truyện