Mùa hè là những cánh đồng bát ngát, những đêm pháo hoa rực rỡ và cả những con tàu lặn sâu dưới biển. Trình Trục giữ trong lòng một bí mật nhỏ, liên quan đến một đồng xu.
***
Tiếng còi tàu từ trạm gác vọng lại, xé toạc không gian tĩnh lặng.
“Nhìn kìa, em có thấy gì không?”
Trình Trục ngước mắt nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng chẳng thấy gì cả.
Chỉ có biển xanh yên ả và những chiếc thuyền đang neo đậu.
“Có người trở về tay trắng đấy, thuyền không có gì cả.”
Lần này thì Trình Trục thấy rõ. Một chiếc thuyền nhỏ cập bến, người chủ thuyền trông có vẻ thất vọng.
Cô hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”
“Còn làm gì được nữa? Chắc lại ăn rau trộn thôi.” Tôn Minh Trì thoải mái đáp, anh chỉ tay ra xa: “Thuyền đi trên biển, có lúc êm đềm, có lúc bão tố. Không ai bỏ thuyền vì sóng to gió lớn cả, cũng chẳng ai từ bỏ việc ra khơi chỉ vì một lần thất bại.”
Tôn Minh Trì dựa vào lan can, nghiêng người nhìn ra biển khơi: “Muốn thành công thì phải chấp nhận rủi ro. Chẳng ai né tránh mọi thứ chỉ vì sợ gặp nguy hiểm đâu.”
Trình Trục im lặng lắng nghe.
***
Có vẻ như Trình Trục không còn muốn hỏi Tôn Minh Trì về chuyện anh yêu cô từ bao giờ nữa. Cô lười biếng tựa vào anh và trêu chọc: “Không tiếp tục à? Sao tự dưng lại ngại thế? Hay là anh không dám?”
Tôn Minh Trì đã quá quen với những lời khiêu khích này rồi. Anh nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô và khẽ cười: “Em không thấy mệt à?”
“Sắp tới muốn mệt cũng không được.”
“Em nói có lý đấy.”
Bình luận truyện