Tôi vẫn nhớ lại cảm giác mòn mỏi và trống rỗng khi tôi nghe bài hát “Vẽ em bằng màu nỗi nhớ”. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm xúc đó, và sau này tôi mới hiểu sâu hơn về nó khi sống trong thực tế. Tôi không mong muốn những ngày con tim mệt mỏi, bởi vì khi nó ngừng đập là tôi cảm thấy đau lòng.
Mỗi người đều có những trở ngại và vấp ngã trên con đường đời. Khi còn nhỏ, chúng ta thường chơi đùa mà không sợ bị trầy xước. Khi lớn một chút, chúng ta mới bắt đầu trân trọng cảm giác đau của cơ thể. Rồi khi trưởng thành, chúng ta mới trải nghiệm được nỗi đau của tâm hồn. Sự trưởng thành giúp chúng ta nhận thức được cuộc sống, và khi có nhận thức, chúng ta có thể bắt đầu thay đổi, hoặc chúng ta sẽ chấp nhận với những điều cũ kĩ vì sợ phải đối mặt với sự thay đổi.
Thơ của Cát Nhu đã thể hiện rõ cảm xúc cô đơn và nỗi nhớ:
“Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang
Ta lang thang trên vỉa hè kí ức
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật
Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn.”
Bình luận truyện