Mười năm, hắn vẫn diễn kịch một cách hoàn hảo.
Hắn làm tôi tin sái cổ rằng hắn yêu tôi vô cùng, chiều chuộng tôi hết mực.
Tôi yêu hắn, một cách ngu ngốc. Hắn đã chiếm được trái tim tôi một cách dễ dàng.
Rồi hắn phế truất tôi, đẩy tôi vào lãnh cung như trút được gánh nặng.
Sau đó, hắn ân cần đón Hoa Mỹ nhân, người bị giam cầm bấy lâu, ra ngoài. Hai người nhìn nhau rưng rưng:
“Sương nhi, ta đến đón nàng về nhà.”
…
Đúng lúc hệ thống thúc giục Bùi Thanh phải quay về, thì lãnh cung bỗng dưng bốc cháy ngùn ngụt, cả bầu trời rực lửa.
Hoa Mỹ nhân níu tay áo hắn, khóc lóc van xin đừng đi, nếu hắn đi thì họ sẽ không còn nhà để về nữa.
“Vậy thì không về.”
Bùi Thanh gỡ từng ngón tay Hoa Mỹ nhân ra, gần như phát điên lao về phía lãnh cung:
“Dù cho nơi đó có cháy rụi thành tro, ta cũng phải ở lại bảo vệ nàng ấy.”
Bình luận truyện