Lâm Tinh Trúc xui xẻo xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, biến thành nữ phụ si tình độc ác. Trong truyện, nữ phụ này vì yêu mà sinh hận, dùng thủ đoạn hạ dược nữ chính, cuối cùng thân bại danh liệt, ngồi tù mọt gông. Nhìn nữ chính trước mặt mắt ướt át, mặt mày ửng hồng, Lâm Tinh Trúc tự nhủ: “Không thể đi vào vết xe đổ!” Cô nhớ lại lời răn từ sâu thẳm tâm hồn: “Được, không được làm người tốt thì thôi, chứ nhất định không được làm biến thái!”
Thế là, Lâm Tinh Trúc quyết định dẹp bỏ ý định tranh giành nam chính, chuyên tâm bảo vệ nữ chính khỏi những tình tiết “drama” trong truyện. Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, cô có thể yên tâm rời đi, ai ngờ ánh mắt nữ chính “bạch liên hoa” nhìn cô ngày càng… sai sai.
Nữ chính mỉm cười quyến rũ, ngón tay thon dài vuốt ve cổ, khiến người ta lạnh sống lưng: “Đã đến rồi thì ở lại bên em luôn đi.”
#Cứu! Hóa ra “bạch liên hoa” yếu đuối kia là “hắc liên hoa” chính hiệu, diễn sâu quá!#
—
Sau khi bị phát hiện: “Chẳng phải chị muốn tìm hiểu về em sao?”
Nữ chính tiến sát lại gần, vừa cười quỷ dị vừa dịu dàng.
Lâm Tinh Trúc: “!!” Cứu mạng!!!
Thì ra “hắc liên hoa” không cần cô giải cứu, mà là cô tự tin thái quá! Nữ chính cầm quả táo, nghịch con dao trong tay, ánh mắt ẩn chứa vô vàn ý đồ: “Chị đến đây vì em, đúng không?”
Lâm Tinh Trúc nhìn ánh dao lóe lên, tim đập thình thịch. “Đúng như em mong muốn.” Nữ chính mím môi, ánh mắt sâu xa. Khi sự lạnh lẽo áp sát, Lâm Tinh Trúc vô thức nhắm mắt. Ngay sau đó, một nụ hôn ngọt ngào, thơm mùi táo ập đến. “Táo ngon không?” Giọng nói ngọt ngào của nữ chính vang lên bên tai. Lâm Tinh Trúc ngơ ngác gật đầu. “Ở đây còn nhiều nữa.” Nữ chính mở cửa một căn phòng phía sau, giọng nói đầy dụ dỗ: “Chị có thể thử vị anh đào, vị đào…” Lâm Tinh Trúc liếc nhìn vào phòng, đồng tử co rút, khóe miệng giật giật: Sốc! Hóa ra kẻ biến thái luôn ở ngay bên cạnh mình!
#Cứu! Vậy là “hắc liên hoa” diễn kịch trước mặt mình bấy lâu nay?# #Nhưng mà… hình như mình không còn sợ nữa.# #Có chút… mong chờ!#
CP: Lâm Tinh Trúc (công) x Bạch Hi Anh (thụ)
Bình luận truyện