Sư phụ mang về một cô em út từ dưới trần gian. Con bé thông minh tuyệt đỉnh lại còn chăm chỉ luyện tập, nhanh chóng trở thành đệ tử giỏi nhất cái tông môn sắp tàn lụi của chúng ta.
Để giúp nó tu luyện, sư phụ đã phải hy sinh cả tâm mạch. Vậy mà con bé lại lén lấy thuốc quý cứu mạng của sư phụ để cứu người yêu ở Kiếm Tông.
Đứng trên đỉnh núi, nó lạnh lùng nói: “Đại sư tỷ, đạo lớn là vô tình, mềm yếu là tội lớn nhất.
Em không như đám người vô dụng các tỷ, em muốn thành tiên!”
Hôm đó, khi chúng tôi đến Kiếm Tông để xử lý chuyện này, tôi đã rút thanh kiếm gỉ sét dưới cối đá ra.
Nhị sư muội, người chỉ thích rèn sắt, lôi ra cây tỳ bà bạch ngọc bám đầy bụi từ xó nhà.
Tam sư đệ, kẻ suốt ngày trồng hoa, móc cây sáo bạch cốt từ đống phân bón đen ngòm.
Trên đường đi, có người hỏi tôi: “Chỉ vì một ông già tu vi xoàng xĩnh của cái tông môn sắp sập mà dám đối đầu với đại tông môn hàng đầu thiên hạ, có đáng không?”
“Đáng chứ, chính bọn họ mới không đáng!”
Bình luận truyện