Tác giả: https://www.facebook.com/lamviet.hoang.5
– Em thích chiếc ô tô này đúng không? Vậy anh sẽ tặng cho em nhé! Nó mỉm cười và nhận lấy món quà từ tôi, trong khi đó, Loan gấp thêm một chiếc đồng hồ bằng lá chuối để đeo vào tay nó. Tuấn thúc giục chúng ta về nhanh vì trời sắp tối.
– Lem, lên đây và anh sẽ cõng em về! Giọng của Tuấn vang lên. Chúng ta bắt đầu trở về nhà sau một buổi chiều vui chơi trên bến.
Nói về Lem, nó là kết quả của một cuộc tình không trọn vẹn. Nó sinh ra ở Hà Nam nhưng do hoàn cảnh khó khăn, hai mẹ con nó đã đến quê tôi để sinh sống. Lem là cách gọi thân mật của chúng tôi dành cho nó, vì nó luôn lấm lem, nhem nhuốc, và có vẻ như nó rất thích cái tên này. Làng tôi là một ngôi làng nhỏ ở Thái Bình, nơi chỉ có những cánh đồng lúa chín và bánh cáy đặc sản mà du khách khó có thể bỏ qua.
Lem là một cậu bé ngoan ngoãn và lễ phép, nhưng có lẽ do vẻ ngoài nhem nhuốc và những vết sẹo của nó mà người lớn dường như đã bỏ quên đi. Nó thường bị bắt nạt, trêu ghẹo, dọa ma và đánh đập vì những trò vui của tuổi trẻ trong xóm. Tôi, Loan và Tuấn rất thương nó, và có vẻ như cả làng cũng chẳng có ai quan tâm đến nó ngoài chúng tôi. Mẹ nó cũng không muốn chăm sóc nó, và mỗi tối, chúng ta đều nghe thấy tiếng mắng chửi, tiếng khóc vang lên từ cuối xóm, tiếng khóc xé tan sự yên tĩnh và yên bình của làng quê nghèo.
Bình luận truyện