Ngày Nguỵ Chiêu cưới tôi làm vợ, cả Kinh thành được dịp cười chê.
Ngày xưa, nhà Nguỵ Chiêu quyền thế lắm. Còn tôi thì từ tiểu thư cành vàng lá ngọc bỗng chốc sa sút, chẳng còn ai ngó ngàng. Thế là cuối cùng, anh ấy đành phải cưới tôi, một cô gái chẳng ra gì về làm vợ.
Sau này, Nguỵ Chiêu làm quan to, ai ai cũng thèm muốn gả con gái vào nhà anh ấy.
Tôi liền tính, phải tìm cho anh ấy vài cô vợ lẽ môn đăng hộ đối. Tôi đã hẹn bà mối nổi tiếng nhất Kinh thành rồi.
Nhưng ai ngờ, Nguỵ Chiêu lúc đó đang làm việc ở tận Dương Châu, lại đột ngột xuất hiện, chặn tôi ngay trước cửa.
Anh ấy trông mệt mỏi, bơ phờ. Khuôn mặt thì giận tím tái, run run.
“Hôm nay nàng mà dám bước chân ra khỏi nhà, thì đừng trách ta!”
Bình luận truyện