Đoạn văn được viết lại như sau:
Trong truyện “Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng” của tác giả Bút Thượng, Mạt Hân Vũ lầm cảm nhỏ giọng cằn nhằn, cúi xuống mò tìm nến dưới ngăn tủ và đốt nó lên. Tuy nhiên, gió lạnh từ khe cửa lùa vào làm ánh sáng yếu ớt của ngọn nến không ngừng lay động.
Khi cô đến bên cửa kính để chuẩn bị khép cửa lại và nằm xuống giường bệnh, một bóng đen cao lớn đột ngột xuất hiện. Nó không phải là xông vào, mà giống như ngã vào. Mạt Hân Vũ giật mình, hét lên một tiếng và cũng ngã ra đất theo cái bóng đen đó.
“A…” Cô lơ mơ đẩy người đang nằm trên người mình ra, định nhấc chân đi thắp nến để nhìn cho rõ người vừa tới. Người đang nằm trên mặt đất kia đột nhiên phát ra tiếng rên khe khẽ đầy đau đớn.
“Ưm…” Đó là giọng đàn ông. “Này, anh không sao chứ?” Mạt Hân Vũ nương theo ánh sáng lờ mờ chạm vào cánh tay anh ta. Tay anh ta rất nóng, giống như người bệnh đang bị sốt cao. Mạt Hân Vũ run lên và vội vàng đỡ lấy vai người đàn ông đó, dìu anh ta đứng dậy.
“Tôi sẽ dìu anh lên giường nằm rồi sẽ đi lấy thuốc hạ sốt cho anh”, Mạt Hân Vũ nói. “Đừng đi…” Giọng anh ta trầm thấp lại có chút khàn khàn, dường như đang tận lực nhịn xuống nỗi đau đớn trên thân thể. Có vẻ như người này sốt không nhẹ.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không đi đâu đâu. Tôi nhất định sẽ giúp anh. Cứu người, trị thương là…” Mạt Hân Vũ nói, cố gắng trấn an anh ta.
Bình luận truyện