**Dịch & Biên:** Lạ, Tạ
Trên đại lục Nhã Lý cổ xưa, các quốc gia phân bố rải rác như những vì sao trên bầu trời. Qua thời gian, các nước lớn dần dần thôn tính các nước nhỏ, nước mạnh tiêu diệt nước yếu, khiến các nước nhỏ buộc phải liên minh để tồn tại. Cuộc chiến tranh không ngừng đã làm cho tình hình chính trị của đại lục Nhã Lý ngày càng trở nên rõ ràng. Bản đồ các quốc gia ngày càng mở rộng, những nước lớn bắt đầu giáp ranh nhau, dẫn đến chiến tranh quy mô lớn hơn. Giai đoạn này được người đời sau gọi là thời kỳ chiến loạn “Cướp”.
Trước khi bước vào thời kỳ “Đại động loạn” kéo dài hàng chục năm, toàn bộ đại lục bất ngờ rơi vào tình trạng hòa bình ổn định. Cường quốc Quyên Chi ở đại lục Đông Phương đã thành công trong việc thu phục các quốc gia lân cận, tạo ra một thời kỳ hòa bình kéo dài. Tuy nhiên, cường quốc Cao Lệ ở Đông Bắc đã hồi sinh, nước Đột Khế ở phương Bắc cũng đang dần trỗi dậy, và bộ lạc Thổ Phiên ở Tây Nam đã hoàn toàn thống nhất, tất cả đều bắt đầu có dấu hiệu manh động. Nước Cổ Tân Địch Á ở Nam đại lục rơi vào tình trạng hỗn chiến và phân chia thành hàng chục quốc gia nhỏ, nơi mà người đánh ta – ta đánh người diễn ra hỗn loạn mà không có trận chiến nào mang tính quyết định, tiếp tục kéo dài truyền thống hỗn chiến hàng trăm năm. Nước Á Cơ ở Tây Nam có lịch sử lâu đời, từ khi chinh phục liên minh Nam Bộ Mạt Nhĩ Khế, đã liên tục gây chiến với kẻ thù truyền kiếp A Lỗ Ba Nhi Á. Nước Phất Lan Khắc, tự xưng là quốc gia của thần ở đại lục Nhất Tây, lý ra nên là nơi hòa bình, nhưng thực tế lại không như mong đợi! Bởi vì không thể hòa giải mâu thuẫn giữa các nước chư hầu, va chạm liên tục xảy ra. Giáo hoàng, với tư cách là người phát ngôn của thần, cũng vì vậy mà phải đau đầu không ngớt. Hướng Đông Bắc lại xuất hiện một thế lực giáo hội khác, tuyên truyền giáo lý mới tại “quốc độ” Hãn La Tư. Nhân cơ hội này, giáo hoàng kêu gọi các chư hầu liên minh lại để chinh phạt kẻ thù của thần, cuối cùng đã khôi phục được tình hình hỗn loạn.
Tại đại lục Tối Trung Ương, Mạt Tư Quốc hùng mạnh kiểm soát chặt chẽ sáu con đường thương mại quan trọng, đồng thời đánh thuế nặng nề khiến thương nhân các quốc gia phải chật vật, trong khi bản thân lại ung dung hưởng lợi. Mặc dù các nước khác đều khao khát phần lợi nhuận béo bở đó, nhưng họ chỉ có thể đứng nhìn Mạt Tư Quốc ngày càng phát triển, vì xung quanh đã đầy rẫy phiền phức. Do đó, các quốc gia bắt đầu tìm kiếm con đường thương mại trên biển nhằm phá vỡ thế độc quyền của Mạt Tư Quốc. Tuy nhiên, Mạt Tư Quốc không dễ dàng để yên, bất kỳ quốc gia nào thực hiện giao thương trên biển đều sẽ gặp phải sự trả thù bằng thuế quan trên sáu con đường huyết mạch. Vì vậy, thương mại hàng hải chỉ có thể diễn ra ở quy mô nhỏ lẻ.
Giữa sự cân bằng này, dường như không ai có thể đạt được lợi ích, các quốc gia đã trải qua một thời gian dài yên ổn, và chuỗi ngày này dường như vẫn tiếp diễn. Khi đó, có lẽ không ai ngờ rằng thời gian hòa bình này chỉ còn lại vài năm ngắn ngủi. Có lẽ, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Các nhà sử học về sau dù rất am hiểu về thời kỳ chiến loạn đó, nhưng cuối cùng không thể thống nhất được nguyên nhân từ đâu, cũng như sự kiện nào đã mở ra thời kỳ hỗn loạn liên tiếp này. Một quyển sách nổi tiếng vào thời kỳ đó nhưng hầu như không ai nhớ tên, cho đến khi một học giả lịch sử tên An Đạt Lược Ba Nhĩ tìm thấy một quyển tự truyện có vẻ bình thường trong một hiệu sách cũ ở Quyên Chi Quốc và đã phát hiện ra manh mối. Quyển sách mang tên “Húy Nguyệt Tạp Am Đàm”, do trọng thần đương thời của Quyên Chi Quốc, Ngũ Tư Thành, viết. Nội dung ghi lại rất rõ ràng, mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ thành Tuyền Châu – Quyên Chi Quốc. Mặc dù một số học giả nghi ngờ tính xác thực của quyển sách này, nhưng phần lớn đều công nhận các sự kiện lịch sử được ghi chép trong đó. Bởi vì những tài liệu lịch sử đã xác minh gián tiếp rằng đó là những sự kiện hoàn toàn có thật! Thời đó, sách sử của Quyên Chi Quốc ghi rằng: “Xuân tháng Tư, thái tử đi tuần. Thu tháng Mười, về đô”. Việc thái tử đi tuần vốn không phải là chuyện lớn, nhưng điều kỳ lạ là trong suốt nửa năm không có một câu nào đề cập đến việc tiếp đón thái tử ở bất kỳ châu huyện nào. Chính vì vậy, dân gian đồn đại rằng thái tử đã mê mẩn một thiếu nữ và bỏ trốn. Đối với chuyện này, triều đình Quyên Chi Quốc cũng không có phản ứng khác thường, không ra lệnh cấm tin đồn, điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách trước đây của họ. Do đó, các học giả lịch sử suy luận rằng rất có khả năng thái tử đã cải trang để du lịch dân gian. Nhưng đây là chuyện gây tổn hại đến uy tín của hoàng gia, nên những lời đồn đoán như vậy lại có lợi cho việc che giấu sự thật cuối cùng…
Bình luận truyện