**Từ Đó, Kinh Thành Chẳng Còn Mùa Đông**
Giang Chi Dao, vị thiếu gia nọ, bộc lộ bản tính cực kỳ ngạo mạn. Hắn khước từ việc học, thậm chí còn hắt mực vào mặt ta, rồi chẳng hề nể nang mà buông lời miệt thị: “Ngươi là một kẻ câm điếc hôi hám, không cha không mẹ!” và mỉa mai ý định tranh trạng nguyên của ta là không xứng đáng. Lo sợ hắn tiếp tục giao du với đám công tử ăn chơi lêu lổng, khiến phu nhân phật ý, ta đành phải lùng sục khắp các tửu lâu tìm kiếm.
Từ bên ngoài căn phòng, ta tình cờ nghe được tiếng cười cợt của Giang Chi Dao và đám bạn hắn. Chúng bàn tán về Tiết Linh, gọi nàng là “tiện nhân”, tiết lộ Giang thiếu gia đã chuốc say và đẩy nàng vào phòng kẻ khác nhằm rũ bỏ. Điều lạ là Tiết Linh thức dậy không hề khóc lóc hay làm ầm ĩ, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giang Chi Dao còn tiếc rẻ rằng biểu ca hắn chẳng thèm bận tâm đến nàng “nha đầu câm” đó, đến một sợi tóc cũng không động tới.
Đúng lúc đó, tên tiểu tư đi theo ta khẽ giục rằng chủ tử vẫn đang đợi thư hồi âm của ta. Bức thư ta nhận được viết: “Nàng nhầm ta là Giang Chi Dao, làm tổn hại sự trong sạch của ta. Nàng có phải chịu trách nhiệm không?” Ta cầm bút lông, hồi đáp vỏn vẹn một chữ: “Nên.”
Bình luận truyện