Tác giả: Từ Khánh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Giới thiệu:
Đêm đó là đêm trừ tịch gió bay, tuyết thổi bốn bề tối đen như mực. Mọi người đều ở nhà đón xuân và thưởng thức bữa cơm Tết. Hai thanh niên đang phi ngựa trên đường cái quan, hướng tới thành lầu Sơn Hải Quan.
Họ cúi đầu xuống, thúc ngựa phi nước đại, chỉ mong một bước tới được trong thành để nghỉ ngơi. Dù gió lạnh tạt vào mặt, khiến đau buốt thấu xương, nhưng họ vẫn phải tiếp tục phi ngựa. Đột nhiên, một chàng thanh niên ngồi nhổm lên, thở dài một tiếng rồi hỏi:
-Nhị đệ, sắp tới nơi rồi, nhưng không biết cửa thành đã đóng chưa? Có lẽ quan quân coi thành đã về nhà ăn Tết rồi cũng nên.
Chàng thanh niên thứ hai cũng ngồi nhổm dậy, vừa cười vừa đáp:
-Nếu lời nói của đại ca không sai thì đêm nay chúng ta thể nào cũng phải ở lại ngoại thành đón gió Bắc. Thật số kiếp của anh em mình…
Một luồng gió lạnh thổi qua mặt khiến chàng ta ho mấy tiếng liền, không thể nói hết lời được. Giây phút sau, hai người đã phi ngựa tới trước cửa thành. May mắn thay, cửa thành sắp sửa đóng nên quân coi thành chỉ hỏi qua loa, rồi để cho hai chàng đi vào trong thành.
Hai chàng đều mừng rỡ vô cùng, vội quất ngựa phi chạy như bay vào luôn. Họ thấy chiếc đèn lồng đỏ treo trên cửa khách sạn Liên Thắng, đang thấp thoáng trước gió. Đôi câu đối xuân dán ở hai bên cửa, với màu giấy đỏ chóe khiến ai trông thấy cũng biết ngay là ngày Tết.
Tên phổ kỵ hai tay thọc vào trong túi áo, đang đứng tựa cửa ngắm nhìn chiếc đèn lồng đưa đi đưa lại. Anh tự hỏi, chiếc đèn lồng này treo lên có ý nghĩa gì? Lỡ bị gió Bắc thổi…
Bình luận truyện