– Này ông không biết xấu hổ là gì à? – Dương từ góc tường bước ra- Xấu hổ?? Trong từ điển của tôi không có từ xấu hổ – Hắn cười nhạt rồi nhếch mép nhìn Dương
– Thế! Đây là gì? – Dương chỉ về Thư
– Vợ tương lai của tôi! được chưa? -Hắn không ngần ngại gì nói trước mặt nó
Ầm!!! Đầu nó đau như búa bổ, cảm giác như không còn đứng vững được nữa thì Mai ra…
– Dương, thế này lại thế nào? – Mai vội vàng chạy đỡ nó lại
– Đi thôi, không còn gì ở đây đâu – Dương mặt hầm hầm kéo Mai và nó về
Sau khi bị Dương cho một quả bơ vào mặt, lòng hắn cũng đỡ đi phần nào rồi khẻ nói
– Xin lỗi!
– Anh nói gì thế? – Thư quay sang hỏi
– không phải việc của cô – hắn biến đổi tâm trạng nhìn ả rồi bỏ đi
– lại lạnh nhạt với em rồi, sau này em sẽ bắt anh yêu em – Thư trở lại vẻ giang tà nhìn hắn rồi nói
_ Trong lớp học ____
– Như, mày biết ông Bảo ở đâu không??? – Cô không thấy hắn bèn quay xuống hỏi nó
– nó đi chơi với con mụ Thư rồi – Dương bực mình nói
Tất cả đơ 5s rồi bắt đầu nháo nhào lên
– why? why?
– sao ông biết??
– con Thư có gì tốt đẹp đâu??
Vân…Vân… Mây…Mây
– ồn ào quá! im ngay – Dương bị tra tấn lỗ tai tức giận hét lên
Cả đám im re ( quào! Anh Dương muôn năm)
– sao hôm nay ổng lạ thế – Cô thì thào với cậu
– Ai biết! kệ ổng đi, mệt quá – cậu đẩy cô ra
Cô xụ mặt – Làm gì dữ vậy, Hứ!
Anh nhìn cả đám rồi cười, nhìn lên bàn trên thì không thấy nó nữa
– Ủa, con Như đâu – cô cũng nhận ra hỏi Dương
– Mới thấy nó đây mà, con nhóc này trốn đi đâu rồi không biết – anh cũng nhìn quanh lớp rồi nói
– lúc nãy tớ thấy Như lấy cặp rồi ra khỏi trường rồi – một bạn ngồi cùng bàn với anh nói
– Nó đi hướng nào – cô tra hỏi
– nó…. nó bắt taxi đi – cô học sinh ấp úng
– cảm ơn rất nhiều – anh nghe xong vội lấy cặp, nhảy cửa sổ chạy nhanh ra cổng
cả đám mất hồn 10s rồi tiếp tục nháo nhào lên
– Có im ngay không thì bảo? – Dương tức giận đâp bàn quát lên
Cả đám im re lần hai
– Cứ ngồi học đi, ra về liên lạc với Như sau – Mai ôn tồn nói
-Rồi…..- cả đám chán nản nói
___ về phía anh _______
Chiếc taxi lao như vũ bão ra đường đang tìm kiếm 1 cô gái tóc nâu đồng….
– Này cậu gần Bão rồi cậu về nhà đi – ông tài xế hốt hoảng la hét
– tôi đang rất gấp! chờ tôi một chút nữa đi – anh là người lái xe, thở hồn hột
– không được, cũng hết giờ làm việc của tôi rồi mong cậu thứ lỗi – ông tài xế đẩy anh ra ngoài mưa và chạy đi
– Mẹ nó, chờ tôi về đến tập đoàn tôi sẽ cắt cổ ông – anh hầm hừ hăm dọa rồi đi vào chỗ trú mua gần đó
Anh định ngồi xuống thì thấy nó đi vào một quán cafe…..
– Như, đợi anh với – anh lật đật chạy theo nó
Bíp Bíp!!! Ầm. Nó quay lại thì thấy một người con trai nằm sõng xoài giữa đường, máu me loang ra vũng nước mưa….
– Anh hai – nó òa khóc rồi chạy về phía anh
Giờ chỉ còn nó với anh ở ngoài, giữa dòng mưa này. Bất chợt hắn đã đứng đó từ khi nào, đau khổ nhìn nó và anh ứa nước mắt kẽ thì thào:
– Xin lỗi! – giọng hắn vang lên giữa cơn mưa
Xe cấp cứu cũng đã đến, nó vội vàng đưa anh vào xe……
Hiện tại thì nó đang ngồi ở phòng chờ, cầu mong cho anh khỏi lại. Nhưng……
Bỗng dưng y tá, bác sĩ chạy hớt hải về phòng anh nó
– này ông, anh tôi sao rồi – nó giữ một bác sĩ gần đó hỏi
– tình…. tình trạng bệnh nhân đang…r…rất khẩn cấp. cứ….cứ thế, bệnh nhân sẽ không khó lòng qua khỏi – bác sĩ hốt hoảng chuyển sang ấp úng
Rầm!!!!!!